Lưu Hiểu Anh nhìn chằm chằm hai người họ, ánh mắt nghi hoặc, hai người này rất kỳ lạ.
Bạch Diệc Phi thấy vậy lập tức nói: “Đi, chúng ta lâu lắm chưa gặp nhau, tôi mời mọi người ăn bữa cơm, chúng ta phải ngồi ăn chung một bữa với nhau mới được”.
...
Bạch Diệc Phi đặt một phòng riêng ở nhà hàng cao cấp gần với toà nhà của Hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô.
Sau khi mọi người đã yên vị, Bạch Diệc Phi mới nhớ ra người đàn ông mặc đồ vest, nên anh giả bộ buột miệng hỏi: “Đúng rồi, lúc mới gặp em, người đàn ông kia tới làm gì vậy?”
Bạch Diệc Phi đâu có ngốc, người đàn ông mặc đồ vest kia có ý đồ với vợ anh, mặc dù anh rất tin tưởng Lý Tuyết, nhưng mà vẫn phải hỏi cho rõ.
Lý Tuyết còn chưa kịp mở miệng thì Chu Khúc Nhi đã cướp lời: “Chỉ là một lãnh đạo bình thường, tên là Tôn Hào, bố gã cũng là một phó chủ tịch”.
“Mối quan hệ của gã trong Hiệp hội tương đối rộng, lại thêm bố gã giữ chức phó chủ tịch, gã rất khinh thường những người kinh doanh như mấy người người”.
“Ồ, đúng rồi, gã còn có ý đồ với Lý Tuyết, anh phải cẩn thận chút đó!”
Lý Tuyết trừng mắt lườm Chu Khúc Nhi rồi mới quay sang nói với Bạch Diệc Phi: “Đừng nghe cậu ấy nói bừa, một người ỷ vào bố mình là lãnh đạo thôi, em chẳng thèm để ý đến gã”.
Bạch Diệc Phi gật đầu: “Dù gì sau này cũng không gặp nữa”.
Chu Khúc Nhi nghe vậy thì sửng sốt: “Không phải chứ? Anh muốn giết gã à?”
Bạch Diệc Phi: "...".
Không biết tại sao, trong mắt Chu Khúc Nhi anh lại trở thành một kẻ điên cuồng, chỉ cần nhìn ai ngứa mắt là sẽ giết người đó.
“Tôi không phải là người gặp ai cũng giết”, Bạch Diệc Phi cạn lời.
Chu Khúc Nhi bật cười he he: “Ồ, cũng gần như vậy mà!”
Chu Khúc Nhi lúc này đã thoát khỏi nỗi ám ảnh với việc của Tần Hoa, cô ta không hề ở suốt trong phòng bệnh để chăm sóc cho anh ta, bởi vì cô ta biết, Tần Hoa không hề muốn nhìn thấy cô ta như vậy, cho nên cô ta mới đi theo Lý Tuyết.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đều bất đắc dĩ cười, Bạch Diệc Phi liền nói: “Tôi và Tuyết Nhi đã bàn bạc xong rồi, chúng tôi dự định thoái ẩn từ bây giờ”.
“Cái gì?”
Lưu Hiểu Anh nghe xong cũng kinh ngạc, hai mắt trợn tròn nhìn bọn họ: “Anh đang nói gì đấy?”
Bạch Diệc Phi kể lại một cách đơn giản cuộc nói chuyện của anh với Lý Tuyết lúc nãy.
Chu Khúc Nhi và Lưu Hiểu Anh đồng thời im lặng.
Một lúc lâu sau, Chu Khúc Nhi mới nói bằng giọng đều đều: “Thực ra, như vậy cũng rất tốt”.
Lưu Hiểu Anh cũng phụ hoạ một câu: “Quả thực rất tốt”.
Thấy tốc độ chấp nhận sự thật của bọn họ khá nhanh, Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết cũng thở phào một hơi.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Chu Khúc Nhi vang lên, Chu Khúc Nhi cầm điện thoại di động lên đi ra khỏi phòng riêng của nhà hàng.
“A lô?”
Trong phòng, Bạch Diệc Phi hỏi Lý Tuyết: “Không phải có người đang đeo đuổi Chu Khúc Nhi à?”
“Em không biết! Không có đâu hả?”, Lý Tuyết rất kinh ngạc: “Sao tự nhiên anh lại hỏi như thế?”
Bạch Diệc Phi mỉm cười lắc đầu.
Lúc đó Lý Tuyết đang họp, Bạch Diệc Phi đứng ở ngoài đợi cô, Chu Khúc Nhi đi ra bên ngoài hành lang nghe điện thoại, anh nghe thấy cô ta nói cái gì mà đừng có gọi điện thoại, ăn cơm các kiểu.
...
Khi ăn xong thì trời cũng đã tối.
Bọn họ bắt taxi đến bệnh viện Ngoạ Long thăm Long Linh Linh.
Nhưng khi vừa đến cổng bệnh viện, chiếc taxi suýt chút nữa đụng trúng một chiếc Cadillac, làm cho tài xế taxi giật mình sợ hết hồn.
Kỳ thực, vốn cũng không thể trách được tài xế taxi, bởi vì chiếc xe Cadillac đó đang yên đang lành đột nhiên chuyển làn nên bọn họ mới phải phanh gấp lại, còn suýt chút nữa đâm vào nhau.
Kết quả chủ của chiếc Cadillac đó lại không định thả cho bọn họ đi.
Một người đàn ông tóc dài bước xuống xe, lao tới bên này đập mạnh vào cửa kính.
Mà sau khi nhìn thấy người đàn ông này, mấy người Bạch Diệc Phi đều ngây ra.
Người này chính là Tần Sơn, người có vẻ ngoài trông cực kỳ giống với Tần Hoa.
Cửa sổ được kéo xuống, tài xế vươn đầu ra dường như định nói gì đó, nhưng đã Tần Sơn đã bị Tần Sơn ấn lại vào trong xe, sau đó anh ta nhìn vào Chu Khúc Nhi đang ngồi bên ghế lái phụ nói: “Tôi nói sao cô lại ương ngạnh như thế? Mời cô ăn bữa cơm mà cô cũng không vui, cô nói cô không có thời gian, không có thời gian còn đến bệnh viện?”
Tính cách của Chu Khúc Nhi tương đối thẳng thắn, cũng dễ nổi cáu, nghe thấy câu này liền mở luôn cửa xe bước xuống đi đến trước mặt Tần Sơn phẫn nộ gào lên: “Anh là đồ điên à? Không cần mạng luôn hả! Không cần mạng nữa thì cũng đừng có lôi chúng tôi theo!”
“Ai thèm anh mời tôi ăn cơm, tôi đúng là không vui đấy, làm sao nào? Tôi cứ đến bệnh viện đấy, làm sao nào?”
Tần Sơn bị quát nhưng vẫn không hề tỏ ra yếu thế, ngược lại còn nghiêm túc nói: “Vợ à, tôi thực sự nhìn trúng cô rồi, không phải đang đùa với cô, cô cứ nói thẳng là cô muốn cái gì đi, tôi đều sẽ thoả mãn cho cô”.
“Muốn nhà muốn xe gì cũng đều được, tất cả đều để tên cô, tôi cũng chẳng có bố mẹ, không cần lo lắng mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu, cuộc đời này của tôi cũng chỉ có một mình cô, sinh con cũng chỉ muốn cô sinh”.
Chu Khúc Nhi: "...".
Chu Khúc Nhi sững sờ mất một lúc mới hoàn hồn, sau đó lại càng hét to hơn: “Anh gọi ai là vợ hả? Tôi không phải là vợ anh! Anh đang nói linh tinh cái gì vậy?”
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết còn ở trên xe, trông thấy cảnh này thì có chút ngây ra: “Vợ, đây là tình huống gì?”
Lý Tuyết cũng chẳng hiểu gì: “Em không biết!”
Bạch Diệc Phi nghi hoặc không thôi: “Bộ dáng của anh ta như thế này mà cũng đi thích Chu Khúc Nhi sao?”
Lý Tuyết lắc đầu, thể hiện rằng cô cũng không biết.
Bạch Diệc Phi đột nhiên than thở một câu: “Tần Hoa không bao giờ biết cãi nhau, còn Tần Sơn này câu nào câu nấy chưa kịp nghĩ đã bật ra ngoài rồi, quả thực là có tài”.
Lý Tuyết: "..."
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ lắc đầu, mở cửa sổ xe ra hỏi Chu Khúc Nhi: “Có cần giúp đỡ không?”
Mặt Chu Khúc Nhi lạnh lùng nói: “Không cần, mấy người đi vào trong trước đi”.
Tần Sơn trông thấy là Bạch Diệc Phi thì quay lại nhìn thêm vài lần: “Người anh em này trông có chút quen mắt, ồ, tôi nhớ ra rồi, tôi nói sao cô lại không đi ăn cơm với tôi? Hoá ra là…”.
Chu Khúc Nhi lập tức ngắt lời anh ta: “Đừng có nói nhảm, đó là chồng của bạn thân thôi, không đúng, tôi nói với anh nhiều như thế làm cái gì? Cái con người anh sao vô lại như vậy?”
Hai người lại bắt đầu ầm ĩ cãi lộn.
Tài xế đang hóng hớt xem bọn họ cãi nhau thì Bạch Diệc Phi đưa luôn tiền ra nói: “Đừng xem nữa, chưa thấy người ta cãi nhau bao giờ à, không cần trả lại, mau đi đi!”
Tài xế cầm tiền, đợi nhóm người Bạch Diệc Phi xuống xe hết rồi lái xe đi.
Nhóm ba người Bạch Diệc Phi sau khi xuống xe, thực sự không quan tâm đến Chu Khúc Nhi nữa mà đi thẳng vào trong bệnh viện.
Kỳ thực Bạch Diệc Phi có thể nhìn ra được, Tần Sơn quả thực có tình cảm với Chu Khúc Nhi, mà Chu Khúc Nhi không để anh giúp đỡ, nói không chừng trong lòng cũng có ý.
Nhưng đây là việc riêng của bọn họ, để họ tự xử lý thì tốt hơn.
Nhưng khi đi ngang qua họ, Tần Sơn đột nhiên nắm lấy cánh tay của Sa Phi Dương.
Sa Phi Dương dừng lại hơi mỉm cười nhìn Tần Sơn, anh ta nhíu mày nói: “Người anh em này hình như chưa từng gặp nha!”
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết cũng dừng lại, nhìn về phía Sa Phi Dương và Tần Sơn.
Sa Phi Dương có chút khó hiểu: “Sao vậy?”
Tần Sơn suy nghĩ một lúc, sau đó xua tay: “Đi mau đi, đừng làm mất thời gian tôi tán tỉnh vợ!”
Sa Phi Dương nhíu mày, nhưng không nói gì.
Chu Khúc Nhi lại bắt đầu: “Ai là vợ của anh? Tán tỉnh cái gì? Anh nói chuyện có thể chú ý chút được không? Đừng có mở miệng ra là nói mà không biết suy nghĩ…”.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó cùng với Sa Phi Dương đi vào bên trong bệnh viện, nhưng mà Bạch Diệc Phi cũng cảm thấy nghi ngờ nhìn Sa Phi Dương.
Lời nói vừa rồi của Tần Sơn dường như mang theo hàm ý gì đó.
Sa Phi Dương dường như nhận ra được sự nghi ngờ của Bạch Diệc Phi, nói: “Vừa rồi anh ta cảnh cáo tôi à?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu.
Rời khỏi đây, là nói rời khỏi vùng trời nhỏ của bọn họ hay là rời khỏi thủ đô?
“Tiền bối cũng không nhìn ra được sao?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Sa Phi Dương rất nghiêm túc nói: “Có chút kỳ lạ”.
“Kỳ lạ? Kỳ lạ chỗ nào?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Sa Phi Dương lắc đầu, không nói thêm gì nữa.
Tần Sơn là người của ông hai nhà họ Lâm, mà con trai của ông hai lại có mối quan hệ rất tốt với anh, cho nên cho dù người này rất kỳ lạ thì anh cũng sẽ không quá để tâm.
- ------------------