Bạch Diệc Phi vội chuyển đề tài: “Cô đã hứa sẽ giữ bí mật rồi nhé, đừng có nói với Tuyết Nhi!”
Chu Khúc Nhi bĩu môi: “Yên tâm đi!”
Bạch Diệc Phi cười cười: “Tối nay tôi mời cô ăn cơm, coi như đáp lễ”.
Chu Khúc Nhi đảo mắt: “Ăn cơm thì miễn đi, gần đây tôi ưng ý một sợi dây chuyền, hay là anh mua cho tôi nha? Cũng không đắt lắm, có vài nghìn tệ thôi!”
Thứ này đáng giá hơn một bữa cơm nhiều, mà đằng nào thì Bạch Diệc Phi cũng có tiền, không bòn rút anh thì quá uổng phí!
Sao Bạch Diệc Phi lại không hiểu ý cơ chứ, anh mỉm cười gật đầu: “Được, bán ở đâu, bây giờ chúng ta qua đó luôn”.
Chu Khúc Nhi mỉm cười vui vẻ, vẫy một chiếc taxi, cùng Bạch Diệc Phi tới cửa hàng trang sức kia.
Đến cửa hàng trang sức, nhân viên lịch sự mời họ vào trong, tới bên quầy hàng.
Nhân viên phụ trách bán hàng bên quầy đang mỉm cười, vừa nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Chu Khúc Nhi, nụ cười trên mặt cũng nhạt bớt vài phần, ánh mắt lẫn vẻ chán ghét: “Chào anh chị, xin hỏi muốn xem gì ạ?”
Chu Khúc Nhi chỉ thẳng vào sợi dây chuyền trên quầy: “Lấy mẫu này!”
Nhân viên không mấy hứng thú, lấy sợi dây ra, Chu Khúc Nhi cầm lên đeo thử, rất hài lòng: “Lấy mẫu này đi!”
Bạch Diệc Phi gật đầu, lấy thẻ Đế Vương ra: “Quẹt thẻ!”
Nhân viên liếc mắt với vẻ nghi ngờ rồi mới nhận thẻ đi quẹt.
Chu Khúc Nhi cười ha hả: “Cảm ơn anh ha!”
“Không cần khách sáo!”, Bạch Diệc Phi nhìn Chu Khúc Nhi, mỉm cười đáp lời.
Chu Khúc Nhi vốn có thân hình xinh đẹp, nhất là vùng xương quai xanh gợi cảm khiến người ta cứ muốn nhìn mãi không thôi, có sợi dây chuyền này điểm tô thêm thì càng khiến người ta suy nghĩ xa xôi.
Đương nhiên, lòng dạ Bạch Diệc Phi vẫn mải nghĩ về Lý Tuyết, cho nên chỉ nhìn cô ta một lần rồi liếc đi chỗ khác.
Khi nhân viên quay lại, nụ cười trên gương mặt chân thành và có vẻ lấy lòng hơn hẳn, đồng thời cũng được phen sợ hãi, may mà thái độ của bản thân ban nãy không quá đáng.
“Thưa anh, đây là thẻ và hóa đơn của anh!”
Bạch Diệc Phi liếc nhìn, nhận lấy thẻ và hóa đơn rồi đưa hóa đơn cho Chu Khúc Nhi: “Của cô này.”
Chu Khúc Nhi không hề khách sáo mà nhận lấy ngay, cô ta nhìn sợi dây chuyền của mình, vui như mở cờ trong bụng.
Đúng lúc này, nhân viên đột nhiên lên tiếng: “Thưa anh chị, là thế này ạ, bởi vì hôm nay cửa hàng có chương trình khuyến mãi, cho nên ông chủ tặng thêm hai vị một cặp nhẫn!”
Nói xong nhân viên lấy ra một đôi nhẫn, vừa nhìn là đã biết giá trị không hề rẻ.
Hả? Chương trình khuyến mãi? Chu Khúc Nhi nhớ đợt này có chương trình gì đâu nhỉ?
Vả lại đôi nhẫn này rõ ràng đáng giá hàng mấy chục ngàn tệ, thế mà lấy ra tặng?
Chu Khúc Nhi thoáng sững người, lại nhớ tới ban nãy nhân viên nói là nhẫn đôi, lập tức lúng túng, thậm chí còn ngượng ngùng liếc nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi vừa sững sờ mà cũng lúng túng, khẽ ho một tiếng: “Cô ấy chỉ là bạn của tôi thôi”.
“Hả?”, lần này đến lượt nhân viên bối rối.
Một nam một nữ vào cửa hàng mua trang sức, lại còn là bên nam mua cho bên nữ, thế nhưng không phải tình nhân à?
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Nhẫn thì chúng tôi không cần đâu!”, họ không phải người yêu, vả lại, anh mơ hồ cảm thấy, sự việc này bắt nguồn từ thẻ Đế Vương.
Nhân viên khó xử, không biết nên nói gì.
Chu Khúc Nhi đột nhiên hiểu ra, kéo tay Bạch Diệc Phi: “Này! Đôi nhẫn tặng không mà anh không lấy, có bị ngốc không thế?”
Bạch Diệc Phi chớp mắt: “Tôi sợ Tuyết Nhi hiểu nhầm!”
“Ờm…”, Chu Khúc Nhi sững người, bĩu môi đáp: “Được rồi!”
Tuy cô ta nhìn đôi nhẫn này rất động lòng, nhưng trong lòng cũng nhớ tới việc Bạch Diệc Phi là chồng của Tuyết Nhi. Cho dù giữa hai người họ không có chuyện gì nhưng như thế có vẻ cũng không ổn lắm. Vả lại, ai muốn làm tình nhân với anh ta cơ chứ?
Vì thế Chu Khúc Nhi hừ một tiếng, mặc kệ Bạch Diệc Phi, đi ra khỏi cửa hàng.
Bạch Diệc Phi nhún vai rồi đi theo cô ta.
Nhân viên buồn bực: “Không tặng được thì phải làm sao bây giờ?”
Bấy giờ ông chủ cửa hàng vẫn luôn quan sát tình hình từ phòng nghỉ mới bước ra: “Không tặng được thì thôi, lần sau gặp người này nhớ phải khách sáo với người ta!”
Đây là người cầm thẻ Đế Vương đó! Không nịnh bợ anh ta làm sao được?
“Dạ vâng!”, nhân viên gật đầu.
…
Tối đến, đêm hội thường niên trong biệt thự nhà họ Lý vẫn đang tiếp tục.
Lý Tuyết lại quay về nơi này, dù sao cũng là buổi tiệc thường niên của gia tộc, cô bỏ đi như thế cũng khó ăn nói.
Lý Phàm nhìn thấy Lý Tuyết nên ra vẻ quan tâm: “Tuyết Nhi, em quay về làm gì thế? Đi mượn tiền rồi à? Hay là bán nhà rồi thế?”
Lý Tuyết đanh mặt: “Liên quan gì đến anh?”
“Sao mà không liên quan chứ? Các em vay mượn hay bán nhà không phải đều là để trả tiền cho anh à?”, Lý Phàm phì cười.
Lý Tuyết sững người, cô quay đi, ngồi xuống góc của mình trên bàn gã ta, không để ý tới gã ta nữa.
Sắc mặt Lý Phàm chợt sa sầm, địa vị của gã ta trong gia tộc này cao đến thế, có ai mà không hòa nhã cung kính đâu, nói gì tới chuyện tỏ thái độ khó ở thế này!
“Hừ! Đúng là vật họp theo loài, người phân theo nhóm! Thứ vô tích sự mới kết hôn với đứa bất tài!”
Ở nhà họ Lý, không ai dám thái độ với gã ta như thế. Gã ta muốn xem thử, có ai dám đứng về phía Lý Tuyết!
Lý Tuyết vờ như không nghe thấy gì. Cô vốn không được mọi người yêu mến, càng không thể gây chuyện trong đêm tiệc thường niên của gia tộc. Cô cũng không muốn làm ông nội mất hứng.
Nhưng ánh mắt của đám đông đồng loạt nhìn về phía này khiến Lý Tuyết lúng túng vô cùng, chỉ muốn tìm chỗ nào đó để trốn đi.
Lý Phàm thấy vậy lập tức cười gằn: “Mọi người đang nhìn em đấy, sao em cúi đầu vậy? Như thế bất lịch sự lắm nhé?”
Trong thoáng chốc, ánh mắt của đám đông trở nên khinh thường, chán ghét, bất mãn, như thể Lý Tuyết đã làm sai chuyện tày đình nào đó.
Lý Tuyết nín nhịn không nói gì, liếc mắt nhìn ông nội.
Nhìn thấy tình hình này, ông cụ chọn cách thờ ơ như không thấy, tiếp tục cười khà khà, uống rượu, trò chuyện cùng người khác, cũng giống như đang âm thầm cho phép kẻ khác châm chọc Lý Tuyết.
Lý Tuyết cảm thấy tủi hờn, tại sao cùng là con cháu của ông nội, nhưng lại bị phân biệt đối xử như thế?
Đúng lúc này, Trương Xảo Xảo – con gái của nhà cô họ đột nhiên mỉm cười với Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, nào, ăn nhiều vào!”
Lý Tuyết mỉm cười với cô ta, thầm nghĩ, hóa ra vẫn còn người khác biệt.
Nhưng câu nói tiếp theo của Trương Xảo Xảo khiến mặt mũi Lý Tuyết đau đớn bỏng rát: “Đồ ăn đắt thế này chắc ở nhà cô cũng không ăn được đâu, bây giờ ăn nhiều vào nhé”.
“Đúng rồi! Bữa này tiết kiệm được bao nhiêu tiền đấy!”, Lý Phàm đưa mắt nhìn Trương Xảo Xảo rồi bật cười.
Sắc mặt Lý Tuyết rất khó coi, cô siết chặt đôi đũa trong tay.
Trương Xảo Xảo dường như không nhìn thấy: “Ơ, phải rồi, sao không dẫn theo Bạch Diệc Phi tới vậy? Chắc anh ta cũng chưa từng ăn bữa nào đắt đỏ như này nhỉ? Bảo anh ta tới đây nếm thử, coi như mở rộng tầm mắt luôn!”
“Chứ còn gì nữa, để sau này ra ngoài đỡ làm mất mặt nhà họ Lý!”
Lý Phàm khẽ hừ một tiếng: “Bạch Diệc Phi cũng xứng với người nhà họ Lý chúng ta à?”
“Cũng đúng, dạng vô dụng như thế thì còn chẳng bằng con chó của nhà họ Lý!”, giọng nói của Trương Xảo Xảo vang lên bên tai Lý Tuyết.
Bàn tay của Lý Tuyết ở dưới gầm bàn không ngừng run rẩy. Vì muốn lấy lòng Lý Phàm mà đám người này không từ mọi cơ hội chế giễu cô.
Nhưng suy cho cùng cô cũng là một cô gái, đối diện với lời chế giễu như thế, cơn ấm ức trong lòng cũng khiến hai mắt cô loang loáng nước mắt, hốc mắt đỏ ửng.
Đúng vào lúc này, quản gia là bác Đổng tiến vào.
“Ông chủ, có người tặng quà chúc mừng!”
Hửm?
Đám đông nghi hoặc.
Ông cụ nhà họ Lý hỏi: “Ai gửi tới?”
Bác Đổng lắc đầu: “Tặng quà xong là đi luôn, không nói rõ thân phận!”
Đám đông sững người.
Tặng quà tới mà không nói rõ thân phận?
Lý Phàm cười ha hả, nói với Lý Tuyết: “Không không phải là hai bác tặng đấy chứ?”
Lý Tuyết nhíu mày, làm sao có chuyện đấy?
Những người khác thì bật cười như được mùa.
Lý Cường Đông chẳng qua chỉ là một thằng con riêng, ông nội không hề muốn công nhận quan hệ của hai người, cho nên, họ không có tư cách tới đêm hội thường niên của gia tộc.
Ông nội nghe thấy câu này, mặt mũi u ám.