"Cái gì?"
Hoá ra Bạch Diệc Phi là con của Bạch Vân Bằng!
Vào lúc này, Hồ Thiên Cẩm bỗng thấy do dự.
Chỉ cần là những nhân vật lớn, ai cũng đều biết đến Bạch Vân Bằng ở thủ đô, mà điều làm cho ông ta thực sự do dự là Bạch Vân Bằng lại quen biết vị cao nhân kia.
Thấy Hồ Thiên Cẩm tỏ vẻ khó xử, Chung Liên bèn đấm vài đấm đẩy lui Đầu bò, sau đó chạy tới của chỗ Bạch Diệc Phi: "Tôi tin là không cần phải nói nhiều thì ông cũng đã rõ thủ đoạn của nhà họ Bạch, nếu như Bạch Diệc Phi chết thì bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ông đâu”.
Hồ Thiên Cẩm nhíu mày, Đầu bò cũng đi tới chỗ ông ta nhắc nhở: “Ông Hồ, ở đây xa xôi ít người lui tới, lại chỉ có 2 người bọn họ…”.
Cho dù có giết họ thì cũng không có ai phát hiện ra.
Nghe vậy, đầu mày của Hồ Thiên Cẩm cũng giãn ra: "Cậu nói đúng! Chỉ cần bọn chúng chết hết rồi thì Bạch Vân Bằng làm sao mà biết được!”
“Ông!”, Chung Liên không ngờ Hồ Thiên Cẩm lại khó giải quyết và to gan như vậy.
Bạch Diệc Phi cũng chẳng phản ứng nhiều, dường như anh đã sớm đoán được kết quả này.
"Giết!"
Âm thanh vừa dứt, Đầu bò liền ra tay đánh nhau với Chung Liên, mà Hồ Thiên Cẩm...
Bạch Diệc Phi nghĩ rằng Hồ Thiên Cẩm sẽ tự tay đến giết mình, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý hôm nay chết chắc rồi thì bỗng nhiên lại thấy Hồ Thiên Cẩm xoay người qua cùng Đầu bò đối phó với Chung Liên.
Muốn giết Bạch Diệc Phi là một việc vô cùng đơn giản, nhưng Chung Liên thì lại phiền phức hơn, cho nên bọn họ lựa chọn đối phó với Chung Liên trước, chỉ cần Chung Liên chết thì Bạch Diệc Phi cũng sẽ không sống được.
Bạch Diệc Phi cũng hiểu được ý đồ của bọn họ, mặc dù anh cũng chẳng thích gì Chung Liên nhưng mà dù gì người ta cũng đến đây để giúp đỡ mình, chẳng may mà chết ở đây thì trong lòng anh sẽ cảm thấy ăn năn day dứt.
Rất nhanh, Chung Liên đã bị hai người kia đánh cho thối lui liên tiếp, Bạch Diệc Phi lo lắng nhưng cũng không giúp được gì. Anh đang nghĩ hay là gọi điện cho Bạch Hổ xem bọn họ thế nào rồi.
Ngay lúc Bạch Diệc Phi lấy điện thoại di động ra thì từ phía đằng xa có ánh đèn xe chiếu đến bên này.
Bạch Diệc Phi đưa tay lên che lại trước mắt, không lâu sau thì có một chiếc xe Jeep đỗ lại ngay trước mặt.
Bên kia, ba người Hồ Thiên Cẩm cũng nhìn thấy, tiếp đó, có một giọng phụ nữ duy nhất ở đó vang lên.
"Anh hai!"
Hả?
Chung Liên đang gọi ai vậy?
Mọi người đều dại ra vì tiếng gọi này của Chung Liên.
Động tác của Hồ Thiên Cẩm và Đầu bò đều dừng lại, vừa hay lại cho Chung Liên một cơ hội, Chung Liên liền nắm bắt cơ hội ra tay liên tiếp để kéo dãn khoảng cách giữa cô ta với bọn họ để đến bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Đầu bò và Hồ Thiên Cẩm cũng buộc phải dừng lại, nhìn mấy người đang đứng trước mắt.
Sau đó, trước sự chứng kiến của mọi người, Chung Liên quay ra nhìn Bạch Hổ to con bên cạnh gọi một tiếng: “Anh”.
Bạch Hổ bình tĩnh gật đầu ừ một tiếng, sau đó nói với Bạch Diệc Phi: "Đây là em gái tôi, Chung Liên".
"Đoán không ra...".
Bạch Hổ cao 1 mét 9, mà cô gái nhỏ bé này chỉ cao 1 mét 6, nhưng cũng vừa đúng hai con số 6 và 9, vậy thì chắc đúng là anh em nhỉ? Bạch Diệc Phi tỏ vẻ nghi ngờ.
Dường như Bạch Hổ nhìn ra được Bạch Diệc Phi đang nghĩ gì nên bổ sung thêm một câu: “Không phải ruột”.
Trong khi bên này đang nói chuyện, thì bên kia Hồ Thiên Cẩm và Đầu bò quay ra liếc nhìn nhau.
Bây giờ có thêm Bạch Hổ và một Tần Hoa không rõ thực lực ra sao, cho nên bọn họ cũng có chút kiêng dè.
Sau khi liếc nhìn nhau, cả hai cùng hiểu ý rồi lặng lẽ lùi lại, ý đồ nhân lúc mọi người không chú ý thì bỏ chạy.
Đúng lúc này, Tần Hoa lúc quay đầu lại: "Muốn chạy?"
Lời vừa dứt, Chung Liên đã kịp phản ứng lại, lập tức xông về phía Hồ Thiên Cẩm và Đầu bò, Bạch Hổ cũng xông lên theo.
Hồ Thiên Cẩm và Đầu bò thấy vậy lập tức quay người sang ngăn chặn.
Bạch Hổ đánh với Hồ Thiên Cẩm còn Chung Liên đối phó với Đầu bò, hai đội đều có một cao một thấp nhưng nhìn vào lại bỗng thấy có một sự hoà hợp đến kỳ lạ.
Chung Liên và Đầu bò ngang tài ngang sức, nhưng Bạch Hổ lại bị Hồ Thiên Cẩm áp đảo, đánh được mấy chiêu thì Bạch Hổ đã bị Hồ Thiên Cẩm đánh cho lùi về sau mấy bước.
Cùng lúc đó, Tần Hoa vọt lên chủ động tấn công Hồ Thiên Cẩm, một tay nắm thành nắm đấm chọn đúng phía bụng dưới của ông ta mà đánh.
Hồ Thiên Cẩm thấy vậy phản ứng rất nhanh, ông ta xoay người lại đồng thời vươn tay định tóm lấy cổ tay của Tần Hoa.
Đột nhiên nắm đấm của Tần Hoa thay đổi phương hướng lướt qua sát sườn của Hồ Thiên Cẩm, tay còn lại thì nắm lấy cổ tay đang định tóm lấy mình của Hồ Thiên Cẩm.
Tiếp đó dùng sức kéo mạnh Hồ Thiên Cẩm về phía mình, bàn tay lúc nãy đang nắm chặt lập tức duỗi ra thành hình móng vuốt tóm lấy cổ tay còn lại của Hồ Thiên Cẩm.
Hồ Thiên Cẩm thấy Tần Hoa sắp khống chế được mình thì ánh mắt ông ta tối lại, đưa tay vào túi lấy ra một thứ gì đó hất về phía mọi người
“Cẩn thận có độc”, Bạch Diệc Phi lớn tiếng nhắc nhở.
Tần Hoa lập tức buông tay Hồ Thiên Cẩm, lùi nhanh về phía sau.
Hồ Thiên Cẩm nhân cơ hội này xoay người bỏ chạy.
Hồ Thiên Cẩm ỷ vào mình có thuốc độc nên vốc từng vốc ra rải về phía mọi người khiến cho Tần Hoa và Bạch Hổ không thể áp sát ông ta, tình thế này không có lọi cho bọn họ.
Phía bên kia, Chung Liên và Đầu bò vẫn đang đánh nhau, đương nhiên Đầu bò cũng đã chú ý đến tình huống ở bên này của Hồ Thiên Cẩm, gã cũng biết tình hình hiện tại đang rất bất lợi đối với bọn họ, cho nên cũng chỉ đánh cầm chừng, vừa đánh vừa rút lui.
Rất nhanh sau đó, Đầu bò cũng lui về phía bên Hồ Thiên Cẩm.
Chương 302: Hồ Thiên Cẩm trốn thoát
Hồ Thiên Cẩm định bỏ chạy nhưng ông ta cũng không quên Đầu bò, sau khi nhìn thấy Đầu bò lùi đến gần chỗ mình, ông ta bèn quăng thêm thuốc độc sang phía Chung Liên.
Vì Chung Liên trước đó đánh nhau với đầu bò một lúc lâu nên cũng đã thấm mệt, lúc né tránh đám bột độc thì tốc độ đã giảm đi nên chẳng may tay trái của cô ta dính phải một ít bột độc của Hồ Thiên Cẩm.
"Aaa!"
Chung Liên đột nhiên hét lên thảm thiết, sau đó không chút do dự cầm lấy cây mã tấu dứt khoát chặt luôn cái tay trái của mình.
Chung Liên đã tự chặt tay trái của mình.
Chung Liên, một cô gái, đã tự chặt tay mình mà không hề có một chút do dự nào, sự dứt khoát và tàn nhẫn này quả thực khiến người ta phải câm nín.
Bạch Diệc Phi đột nhiên nghĩ tới lời Bạch Vân Bằng nói, muốn trở thành kẻ mạnh thì cần phải quyết đoán và tuyệt tình, không được phép do dự, nếu không thì có chết cũng không biết được vì sao mà mình chết.
Đối với hành động của Chung Liên, Bạch Hổ không có ý kiến gì mà anh ta ngay lập tức cởi áo của mình ra để băng bó cầm máu cho Chung Liên.
Lúc này chính là thời điểm tốt nhất để Hồ Thiên Cẩm và Đầu bò trốn thoát.
Cả hai vội vã chạy về hướng ô tô, định leo lên xe lái đi.
Tần Hoa thấy vậy thì ánh mắt tối sầm lại, anh ta dùng một tốc độ người thường khó tưởng tượng được vọt tới phía trước mặt Đầu bò, Đầu bò muốn kéo dài thời gian cho Hồ Thiên Cẩm chạy trốn nên xoay người định đánh nhau với Tần Hoa.
Mà ánh mắt của Tần Hoa không hề thay đổi, khi đầu bò quay người lại thì anh ta đã nhanh nhẹn lách người ra phía sau lưng Đầu bò, tiếp đó dùng một cánh tay giữ chặt một bên vai của Đầu bò, một tay còn lại thì túm chặt lấy một bên đùi của gã.
"Rầm!"
Đầu bò bị Tần Hoa nhấc lên cao rồi ném thẳng ra ngoài.
Bạch Diệc Phi trông thấy cảnh này mà cằm như muốn rớt luôn ra.
Vừa rồi khi Tần Hoa đối đầu với Hồ Thiên Cẩm, anh không nhìn ra được thực lực của Tần Hoa, chỉ nghĩ rằng dù gì anh ta cũng là cảnh sát nên có chút võ cũng là bình thường, nhưng giờ thấy cảnh này thì không khỏi giật mình kinh hãi.
Hồ Thiên Cẩm cũng bị kinh hãi không kém, ông ta biết Tần Hoa rất có bản lĩnh nhưng cũng không ngờ được anh ta lại mạnh như vậy!
Giờ phút này trong đầu ông ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là chạy!
Ông ta ta buộc phải chạy! Nếu như hôm nay ông ta không chạy thoát được thì chắc chắn chỉ có con đường chết mà thôi.
Hồ Thiên Cẩm không thèm để ý đến chiếc xe van nữa mà lựa chọn chạy về hướng thôn làng tối om mà ông ta không biết đường.
Bởi vì Tần Hoa phải đánh nhau với Đầu bò nên đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để bắt được Hồ Thiên Cẩm.
Nếu để Hồ Thiên Cẩm chạy thoát thì sau này sẽ rất phiền phức, nhưng nếu như đuổi theo để bắt ông ta thì bên này bọn Bạch Diệc Phi dường như không được an toàn cho lắm.
Đúng lúc này Bạch Diệc Phi mở miệng nói: "Thôi bỏ đi, đừng đuổi theo nữa”.
Bây giờ đang là ban đêm, không biết Hồ Thiên Cẩm chạy về hướng nào mà trên người ông ta còn mang theo thuốc độc nữa, chẳng may lại bị ông ta giở trò hãm hại thì đúng là lợi bất cập hại.
Tần Hoa nghe vậy thì gật đầu đồng ý, đi tới chỗ bên cạnh Đầu bò, lấy ra một chiếc còng số 8, “cạch” một tiếng đã còng tay gã lại.
Còng tay?
Cảnh sát?
Một sĩ quan cảnh sát mà lại có bản lĩnh như này sao?
Đầu bò dại ra, sau đó chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Tần Hoa dẫn độ về phía chiếc xe Jeep.
Khuôn mặt của La Cuồng và Bông hoa không có biểu cảm gì nhìn chằm chằm Đầu bò.
“Các anh cũng bị bắt rồi à?”, Đầu bò không thể tin được.
“Nói thừa!”, La Cuồng cáu tiết quát.
Vào lúc này đây Đầu bò mới thực sự cảm thấy lo lắng.
Cả ba người đều đã bị bắt, bên Hồ Thiên Cẩm không biết sẽ xảy ra chuyện gì, mà điều khiến bọn chúng lo lắng hơn nữa là bọn họ đã bị một cảnh sát bắt giữ!
Bên ngoài xe, sau khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy Tần Hoa còng tay Đầu bò thì đi qua đó nói: “Cảm ơn nhé, không nghĩ tới anh lại giỏi như vậy”.
"Thực ra, tôi đã tập võ từ khi còn rất nhỏ, chỉ là không có ai biết và tôi cũng chưa nói cho ai mà thôi”.
Nhìn tuổi tác của Tần Hoa vẫn còn rất trẻ, cứ cho là tập võ từ nhỏ mà đã giỏi như vậy, không khỏi khiến cho Bạch Diệc Phi cảm thấy ghen tị.
Bạch Hổ lúc này đã xử lý xong vết thương cho Chung Liên, bước đến chỗ Bạch Diệc Phi: "Thực lực của anh ta hẳn là phải tương đương với ông chủ”.
Lời nói vừa dứt, mắt của Bạch Diệc Phi trợn lên kinh ngạc.
Trong đầu của anh bây giờ đang không ngừng hiện lên hình ảnh lúc anh ở thủ đô bị một đám người vây đánh. Khí thế của Bạch Vân Bằng cùng với bản lĩnh của ông lúc đó đều khiến cho Bạch Diệc Phi cảm nhận được rõ ràng sự yếu ớt của mình, đó là một cấp bậc mà dù anh có cố gắng rất lâu đi nữa cũng không thể đạt được.
Bây giờ lại có người nói với anh rằng, bản lĩnh của Tần Hoa có thể nói là tương đương với Bạch Vân Bằng.
Ngược lại, khi nghe vậy thì Tần Hoa cũng chẳng có biểu cảm gì, chỉ hờ hững nói: “Tôi phải đưa đám người này về”.
Kỳ thực, theo suy nghĩ của Bạch Diệc Phi thì anh muốn giết hết bọn người này để diệt trừ hậu hoạ, nhưng mà anh biết, Tần Hoa là một cảnh sát, anh ta sẽ không đồng ý làm như vậy.
"Để cô gái kia đi cùng với tôi đi, tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện còn Bạch Hổ đi với cậu”.
Tần Hoa vòng qua chiếc xe đi đến bên này định mở cửa xe cho Chung Liên.
Đúng lúc này, đột nhiên cửa ở hai bên ghế sau đồng thời mở ra, sau đó La cuồng, Bông hoa và Đầu bò hoa cùng bước ra.
Liền sau đó, trong lúc mọi người vẫn còn chưa kịp hoàn hồn thì ba người đó đã chạy nhanh về ba hướng khác nhau.
Tần Hoa kịp thời phản ứng lại, ngay lập tức đuổi theo người có khoảng cách gần mình nhất là La cuồng, đồng thời rút súng của mình ra quát: “Còn chạy nữa tôi sẽ bắn!”
La cuồng còn lâu mới chịu nghe lời Tần Hoa, hắn ta đang cắm đầu chạy chối chết.
Thấy vậy, để doạ La cuồng nên Tần Hoa buộc phải nổ súng.
Cũng không biết La cuồng bị làm sao mà lúc chạy thì cứ lắc bên nọ lắc bên kia mãi. Vốn dĩ Tần Hoa chỉ định bắn vào đùi ông ta, nhưng lại không ngờ được, chính vì cái dáng chạy lả lơi kia của La cuồng khiến cho ông ta không cẩn thận vấp chân vào một viên đá trên đường.
Mà ngay tại khoảnh khắc ông ta ngã xuống, viên đạn của Tần Hoa cũng được bắn ra. Vốn dĩ viên đạn được ngắm bắn vào đùi của La cuồng nhưng bởi vì đúng lúc ông ta ngã xuống nên viên đạn đã bắn thẳng vào tim ông ta.
La Cuồng ngã xuống đất cái “rầm”, hai mắt hắn ta trợn lên, vẻ mặt không thể tin được muốn ngóc đầu dậy nhìn vào ngực mình nhưng lại không còn chút sức lực nào, sau đó liền tắt hơi.
Mà lúc này, Bông hoa cùng Đầu bò nghe thấy tiếng súng cũng quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này.
“Chồng ơi!”, Bông hoa hét lên.
Đầu bò nhìn thấy như vậy thì không dám để ý thêm nữa mà chạy chối chết
Chương 303: La cuồng chết
Bông hoa nhìn thấy La cuồng chết rồi thì trở nên điên cuồng, sau đó xoay người bỏ chạy, vừa chạy miệng còn vừa gào thét: “Chúng mày giết chồng tao rồi, a a a… tao sẽ không tha cho chúng mày đâu!”
Khoảng cách giữa Tần Hoa và Bông hoa có chút xa nên anh ta không thể ngay lập tức đuổi kịp được ả.
"Thôi bỏ đi, không an toàn đâu”.
Bạch Diệc Phi nhìn theo chỉ thấy bóng đêm đen thẫm, thở dài nói.
Lần này cứ tưởng là đã hốt gọn một mẻ bắt hết bọn họ rồi, thật không ngờ vẫn để bọn chúng chạy thoát, sau này nếu muốn bắt lại sẽ càng khó khăn hơn.
Nói gì thì nói đều là do lần này anh đã quá tự tin vào bản thân nên mới khiến mọi chuyện như bây giờ.
Vốn dĩ Hồ Thiên Cẩm là người giỏi về sử dụng độc, võ nghệ cũng không tệ hơn nữa bên cạnh ông ta còn có nhiều người giỏi như vậy, cả đám người đó thực sự rất khó đối phó.
Lần này nếu không phải là Tần Hoa đến kịp thời thì sợ là hôm nay anh đã mất mạng tại đây rồi.
Sau lần này Bạch Diệc Phi đã học được bài học nhớ đời, sau này anh sẽ không bao giờ giải quyết sự việc một cách qua loa và tự tin một cách mù quáng như vậy nữa.
Bởi vì, kẻ thù mà sau này anh phải đối mặt sẽ mạnh hơn lần này rất nhiều.
Tần Hoa nhìn sang mấy người còn lại rồi nói: “Theo phân công ban nãy mà tôi nói nhé, chúng tôi đi trước đây”.
Bạch Diệc Phi gật đầu, Tần Hoa mang theo thi thể La cuồng và Chung Liên rời đi.
...
Thành phố Thiên Bắc, biệt thự cảng Lam Ba.
Khi Lý Tuyết thức dậy, cô cảm thấy toàn thân đều vô cùng thoải mái, cô vươn vai một cái thật dài rồi đi đánh răng rửa mặt.
Đi một vòng khắp khu biệt thư, Lý Tuyết phát hiện ra, trong căn biệt thự to như thế này hoá ra lại chỉ có một mình cô ở.
Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
"Tuyết Nhi, cậu giờ đang ở thành phố Thiên Bắc rồi hả? Nghe mình nói nè, hồi trước ở lớp cấp ba của chúng ta có một bạn tên là Trương Lôi, cậu ấy mới đi du học về đang kêu gọi một buổi họp lớp, cậu có đến không?”, điện thoại vừa mới thông thì Chu Khúc Nhi đã nói một tràng.
“Nhưng mà… mình không còn nhớ gì cả”, Lý Tuyết từ chối theo phản xạ, bây giờ cô vẫn còn thấy sợ hãi khi đến những nơi đông người.
Chu Khúc Nhi cũng biết là Lý Tuyết không còn nhớ gì nữa, nhưng dù sao thì cũng là bạn học cũ với nhau mà: “Đến lúc đó mình sẽ luôn ở cạnh cậu mà, hơn nữa không phải gần đây công ty của chồng cậu cũng đang gặp chút khó khăn hay sao? Vừa đúng lúc Trương Lôi cũng muốn tìm chỗ đầu tư, biết đâu chúng ta có thể nhờ cậu ấy giúp đỡ, dù gì thì cũng là bạn học cũ với nhau, dễ nói chuyện hơn mà”.
Lý Tuyết suy nghĩ một hồi, lời của Chu Khúc Nhi nói cũng đúng nhưng mà cô bắt buộc phải tham gia sao?
Nói về tò mò thì thực sự cô cũng muốn đi coi sao, nhưng mà cô lại sợ, cô sợ sẽ phải gặp những con người xa lạ kia, cô lo lắng lỡ như cô lại gây rắc rối cho Bạch Diệc Phi thì sao, anh ấy có giận cô hay không?
“Vậy cũng được”, cuối cùng Lý Tuyết cũng đồng ý.
Lý Tuyết đặt điện thoại xuống, sau đó thay quần áo, sửa soạn một chút rồi đi ra ngoài.
Chỉ là khi cô vừa mới mở cửa bước ra thì gặp ngay Trần Hạo đang đứng bảo vệ ở ngoài cửa.
"Chị dâu, chị định ra ngoài sao?”
Lý Tuyết bị Trần Hạo doạ cho sợ hết hồn, cô không biết tại sao Trần Hạo lại xuất hiện ở cửa nhà mình.
“Cậu… cậu đến tìm anh ấy à?”, Lý Tuyết dè dặt hỏi.
Trần Hạo lắc đầu: “Anh nói em ở nhà trông chừng chị cẩn thận, anh sợ…”
Nghe thấy câu này thì trong lòng Lý Tuyết bỗng nhiên thấy rất khó chịu, cô cũng có sự tự do của mình: “Tôi đi đâu cũng phải được anh ấy cho phép hay sao?”
"Không phải, anh chỉ là lo lắng…”
“Tôi phải ra ngoài, hơn nữa còn có Khúc Nhi đi cùng với tôi”, Lý Tuyết tức giận nói xong câu này thì bước chân đi luôn.
Chương 304: Đề phòng bất trắc
Trần Hạo không biết làm thế nào khác, hắn ta đành lặng lẽ đi ra sau lưng Lý Tuyết.
Nói đi cũng phải nói lại, lúc Trần Hạo đi rồi thì trên mặt Bạch Diệc Phi vẫn tràn đầy lo lắng, anh tìm Lưu Hiểu Anh bảo cô ta đi coi thử Trần Hạo.
Lúc ấy Trần Hạo đang ở trong phòng của mình xử lý một số chuyện, Lưu Hiểu Anh và dì hai của cô ta đi tới.
Khi đó hắn ta cứ tưởng là người bên kia đến đây lấy mạng mình, nhưng khi thấy là Lưu Hiểu Anh thì mới thở phào một hơi.
Hai người cùng nhau giải quyết đám côn trùng cho Trần Hạo, lúc này Trần Hạo mới cảm thấy được tự do.
Bạch Diệc Phi vừa trở về thì Trần Hạo đã tới tìm anh, sau đó anh sắp xếp cho Trần Hạo ở biệt thự trông coi Lý Tuyết, để đề phòng bất trắc.
...
Sau khi Lý Tuyết rời khỏi đây thì đã nhanh chóng đi gặp Chu Khúc Nhi.
Mà Trương Lôi cũng đang ở khu biệt thự cảng Lam Ba, cách biệt thự của Lý Tuyết rất gần, ở ngay cửa sân đã có thể trông thấy, đúng là vô cùng trùng hợp.
...
Bên trong chốn vui chơi ở thành phố Thiên Bắc, Tô Đại Lưu và Trương Vinh đang cùng nhau ngâm mình trong suối nước nóng.
“Ôi chao, ha ha….”, tâm trạng của Tô Đại Lưu rất tốt. Khoảng thời gian mấy ngày gần đây khiến cho ông ta muốn quên đi tất cả mọi thứ, làm chủ tịch Hầu Tước quả thật là quá sung sướng rồi.
Trương Vinh ngoài mặt cười nhưng trong lòng lại thầm chửi: Nếu Tô Đại Lưu mà thật sự là chủ tịch Hầu Tước thì sớm muộn gì Hầu Tước cũng sẽ đi đời, còn ông ta sẽ rút cổ phần rời đi ngay lập tức.
Tô Đại Lưu cười bỉ ổi: “Haiz, lão Trương à, chỗ này có cô gái nào không nhỉ?”
Trương Vinh không còn cách nào khác, ông ta đành phải đứng dậy đi lên bờ gọi loại dịch vụ đặc biệt cho Tô Đại Lưu.
Chờ Trương Vinh đi ra rồi thì Tô Đại Lưu mới tựa vào bờ, ông ta nghĩ lại chuyện xảy ra tối hôm qua. Tối hôm qua có một bữa tiệc, ông ta muốn bảo Long Linh Linh đi cùng, nhưng ông ta gọi điện thoại thì lại bị tắt máy, báo hại ông ta phải đi một mình.
Nhưng mà sau khi đi rồi mới phát hiện ra, mẹ nó, tiệc tùng ở đâu chứ, vốn dĩ là lừa ông ta mà!
Tô Đại Lưu vô cùng tức giận, ông ta gọi điện thoại cho Long Linh Linh nhưng vẫn không được, đành phải đi tìm Trương Vinh. Vậy nên sáng sớm Trương Vinh đã dẫn ông ta đến chỗ này để tiêu khiển, xem như là bồi thường cho chuyện tối hôm qua.
“Cộp cộp cộp…”
Tiếng giày cao gót đi trên nền đất khiến Tô Đại Lưu quay đầu lại nhìn, ông ta quan sát một lát thì hai mắt lập tức phát sáng: “Người đẹp…”
Diệp Ngải mặc một bộ âu phục, cô ta bước tới nhìn Tô Đại Lưu, ánh mắt lóe lên sự ghét bỏ: “Ông chính là người vừa mới nhận chức chủ tịch Hầu Tước à?”
Sau khi nhìn thấy người đẹp thì Tô Đại Lưu cũng muốn chảy miếng luôn. Nghe thấy cô ta hỏi vậy thì ông ta vừa cười vừa gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi chính là chủ tịch Hầu Tước”.
“Nhanh lên, mau xuống đây nhanh lên, chúng ta chơi một lát nào!”, Trương Vinh ra ngoài một lúc rồi nên ông ta nghĩ Diệp Ngải chính là người mà Trương Vinh gọi đến.
Diệp Ngải nghe ông ta nói thế thì sắc mặt lập tức trầm xuống, sau đó cô ta hít sâu một hơi, nghiêm mặt nói: “Chào ông, tôi là Diệp Ngải, là Diệp Thị…”
“Diệp Thị này Diệp thị kia cái gì chứ. Đừng nói mấy lời này nữa, mau xuống đây đi”, Tô Đại Lưu không đợi được nữa rồi, Tô Đại Lưu nuốt nước bọt đi đến bên cạnh Diệp Ngải, ông ta nắm lấy mắt cá chân của cô ta rồi kéo thẳng cô ta xuống dưới hồ.
“Á!”
Âm thanh vang lên, Diệp Ngải rơi thẳng vào trong hồ, cô ta còn uống phải một hớp nước trong suối nước nóng nữa, cả người ướt đẫm.
Đợi đến lúc giãy giụa đứng lên thì đã thấy khuôn mặt tươi cười hèn hạ của Tô Đại Lưu đang cố nhích lại gần mình, cô ta giật mình kêu lên một tiếng, sau đó tiếng bốp vang lên, cô ta tát thẳng vào mặt ông ta.
“Mẹ nó!”
Tô Đại Lưu bị ăn một tát thì lập tức nổi giận: “Con mẹ nó, cô có ý gì hả? Đã đi bán thân còn giả vờ thanh cao nữa à?”
“Bốp!”
Diệp Ngải lại vung tay tát một cái nữa: “Ông nói vớ vẩn gì đấy hả?”
Ông ta dám nói Diệp Ngải cô đi bán thân hả!
Tô Đại Lưu lại bị đánh lần nữa. Lần này thì ông ta tức điên lên rồi, ông ta giơ tay đánh trả.
“Mẹ kiếp! Ông mày để ý đến cô chính là may mắn mấy đời nhà cô. Con mẹ nó, cô còn dám phản kháng hả? Thử phản kháng nữa cho tôi coi?”
“Bây giờ ông mày chơi cô tại đây luôn, xem cô có ngoan ngoãn không hả!”
Nói xong thì Tô Đại Lưu dùng cơ thể to béo của mình giữ chặt lấy Diệp Ngải. Sau đó dùng một chân đè Diệp Ngải lại không cho cô ta chạy trốn, còn hai bàn tay thì kéo quần của cô ta.
Dáng người Diệp Ngải rất đẹp, cộng thêm việc mặc một bộ âu phục bó sát, hơn nữa quần áo còn bị ướt nên trông rất quyến rũ.
“Ông dám hả! Ông biết tôi là ai không hả?”, Diệp Ngải không ngừng giãy giụa.
“Con mẹ nó, ông cóc cần biết, cô là ai chứ? Làm đĩ còn muốn lập đền thờ hả?”, Tô Đại Lưu bị dục vọng che mờ lý trí.
Lúc này Trương Vinh trở về.
“Thằng ngu này!”
Diệp Ngải chính là con gái của tập đoàn Diệp Thị, con mẹ nó, nếu như đắc tội thì kể cả tập đoàn Hầu Tước cũng chả là gì đâu.
Nhưng mà Diệp Ngải này cũng chẳng phải là hạng tốt lành gì. Trước đây còn muốn thừa cơ thu mua lại Hầu Tước, bây giờ thì lại hợp tác với mấy doanh nghiệp khác đối phó Hầu Tước, thế nên bị Tô Đại Lưu bắt nạt một chút cũng đáng.
Đương nhiên Trương Vinh sẽ không làm ngơ việc lần này, bởi vì ông ta luôn để lại một đường lui cho mình.
“Chủ tịch, chủ tịch”, Trương Vinh nhanh chóng đi tới kéo tay Tô Đại Lưu lại.
Tô Đại Lưu bị cắt ngang thì vô cùng không vui: “Làm gì đấy?”
“Chủ tịch, cô ta không phải gái gọi đâu, cô ta là người của tập đoàn Diệp Thị!”, Trương Vinh giải thích.
Tô Đại Lưu nhăn mày: “Tập đoàn Diệp Thị gì chứ, không biết! Mà thế thì làm sao, dù sao cũng đi bán thân cả!”
“Không phải, cô ta không phải gái gọi đâu”, Trương Vinh vội vã nói.
Diệp Ngải thấy Trương Vinh đang nói chuyện với Tô Đại Lưu thì nhanh chóng thoát ra, cô ta xoay người đi lên bờ rồi nói với Tô Đại Lưu: “Ông! Ông cứ chờ đó cho tôi! Tôi sẽ không để yên cho ông đâu!”
Nói xong thì Diệp Ngải quay người rời đi.
Hôm nay Diệp Ngải đến đây để thăm dò thực hư. Cô ta nhận được tin Hầu Tước đã thay chủ tịch mới. Vì thế cô ta mới đến đây xem chủ tịch mới này thế nào.
Hai ngày trước cô ta vừa hợp tác với mấy doanh nghiệp ở thành phố Thiên Bắc để ngáng chân Hầu Tước, khiến cho nhiều hàng hóa của Hầu Tước không thể nào lưu thông được. Nhưng mà Hầu Tước cũng không bị ảnh hưởng là bao, vì thế cô ta có chút tò mò, còn tưởng chủ tịch mới tới kia là người thế nào ấy chứ!
“Ngày mai tôi muốn tên chủ tịch mới nhận chức của Hầu Tước phải trá giá đắt trước mặt mọi người trong Liên minh thương mại!”
…
Sau khi Bạch Diệc Phi trở lại biệt thự thì phát hiện ra trong biệt thự không ai, anh nhanh chóng gọi điện cho Trần Hạo.
Trần Hạo đành phải kể lại mọi chuyện, trong lòng Bạch Diệc Phi cảm thấy rất lo lắng. Tại sao Lý Tuyết tự dưng lại đi ra ngoài chứ? Chẳng lẽ ai đó gọi cô ra ngoài sao? Nếu như người mà đối phương muốn nhắm vào là Bạch Diệc Phi, vậy chẳng phải Lý Tuyết sẽ rất nguy hiểm sao?
Chương 305: Buổi họp lớp
Chả trách Bạch Diệc Phi lại nghĩ nhiều như vậy, hiện giờ có không ít người nhìn chằm chằm vào anh, Bạch Hổ suốt ngày đi theo anh nên không ra tay được, vì thế bọn chúng sẽ ra tay với những người bên cạnh anh, người đầu tiên chính là Lý Tuyết!
Nhưng sau khi Trần Hạo nói vị trí…
"Ở ngay cảng Lam Ba sao?"
Sau khi cúp điện thoại thì Bạch Diệc Phi muốn đi ngay, nhưng vừa sốt ruột thì cơn đau ở lồng ngực đã xuất hiện, cơn đau này khiến anh phải nhíu mày.
Lúc này Bạch Hổ ở bên cạnh nhắc nhở: "Đến giờ phải tới bệnh viện rồi".
Bạch Diệc Phi lắc đầu: "Không được, tôi phải đi xem Tuyết Nhi trước thì mới an tâm".
Nói xong thì anh mặc kệ Bạch Hổ, anh đứng thẳng người dậy cố gắng tỏ vẻ bình thường, sau đó đi về phía biệt thự cách đó không xa.
Khi vừa bước ra khỏi biệt thự nhà mình thì anh nhận được một tin nhắn từ bố ruột, Bạch Vân Bằng.
"Con trai, làm tốt lắm!"
Sau khi xem xong thì Bạch Diệc Phi cười nhạo một tiếng, anh biết Bạch Vân Bằng cũng biết chuyện tối qua, hơn nữa có lẽ người của ông ta đang quan sát từ nơi nào đó.
Làm tốt thì sao chứ?
Không phải ông vẫn thiên vị đó sao?
Bạch Diệc Phi không thèm quan tâm, anh tiếp tục đi đến biệt thự bên cạnh, kết quả lại nhận được một cuộc gọi của Trương Vinh.
“Chủ tịch, suýt chút nữa Tô Đại Lưu đã giở trò đồi bại với Diệp Ngải rồi”, Trương Vinh sốt ruột nói, giọng điệu rất lo lắng.
Còn Bạch Diệc Phi nghe xong thì sửng sốt một lát, anh tiếc nuối nói: "Suýt chút nữa sao? Tại sao không làm thật chứ?"
“Hả?”, lúc này đến lượt Trương Vinh sửng sốt, sau khi suy nghĩ xong thì ông ta trả lời: “Chủ tịch, tôi cản lại rồi, dù sao Diệp Ngải cũng là… gười của tập đoàn Diệp Thị”.
"Vậy thì thôi!"
Nói xong thì Bạch Diệc Phi lập tức cúp điện thoại.
Trong lòng anh rất tức giận, không ngờ tên ngốc Trương Vinh này lại ngăn cản chuyện đó!
Ông ta cũng không nghĩ xem Diệp Ngải và bọn họ có quan hệ gì? Bọn họ là kẻ thù đấy! Thế mà ông ta lại ngăn cản!
Trần Hạo nhìn thấy Bạch Diệc Phi đi tới trước cửa biệt thự của Trương Lôi, hắn ta phát hiện dường như Bạch Diệc Phi rất không vui: "Anh…"
Bạch Diệc Phi nhìn Trần Hạo, anh nhịn đau hít sâu một hơi, anh không muốn nghĩ đến những chuyện đó nữa, anh hỏi: "Biết đây là biệt thự của ai không?"
"Anh, em đã hỏi rồi, chủ nhân của biệt thự này tên là Trương Lôi, hình như là biệt thự vừa mua, còn nữa, chị dâu đến đây cùng Chu Khúc Nhi".
“Ừ”, vậy thì chắc là người quen của hai người, Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì cảm thấy yên tâm hơn, nhưng anh vẫn quyết định đi vào xem thử.
Bạch Diệc Phi đứng ở cửa đã nhìn thấy sân sau biệt thự có rất nhiều người, đều là những người trẻ tuổi chừng hơn hai mươi, có cả nam và nữ, trông có vẻ giống như một buổi tụ họp.
“Anh, anh có muốn vào không?”, Trần Hạo hỏi: “Nhưng hình như chúng ta không vào được”.
Bạch Diệc Phi ừ một tiếng, anh đang nghĩ cách thì phía sau truyền đến tiếng xe.
Trần Hạo và Bạch Diệc Phi quay đầu lại, là một chiếc Toyota rất bình thường, chiếc Toyota đi thẳng đến bên cạnh bọn họ rồi dừng lại.
Sau đó có một người đàn ông khoảng hơn hai mươi tuổi bước xuống, người đó đeo một cái kính gọng đen và mặc bộ vest vừa người, hắn ta chậm rãi đi về phía cửa.
Người đó cũng nhìn thấy Bạch Diệc Phi và Trần Hạo, thấy hai bọn họ ăn mặc bình thường thì lông mày của hắn ta vô thức nhíu lại.
Đặc biệt là tối hôm qua Bạch Diệc Phi đã đánh nhau với người khác một trận, cộng thêm vết thương nên trông vô cùng nhếch nhác thảm hại, trên quần áo còn dính nhiều bùn đất, thậm chí còn lẫn cả vết máu.
Trông Bạch Diệc Phi thế này lại giống như một gã nông dân quê mùa vừa từ ruộng lên vậy.
Bình thường Trần Hạo cũng ăn mặc tùy tiện, nên trông chỉ sạch sẽ gọn gàng hơn Bạch Diệc Phi một chút mà thôi.
Bạch Diệc Phi và Trần Hạo cũng nhìn người đó, hai bọn họ suy đoán thân phận của hắn ta.
Hắn ta trực tiếp ngó lơ hai người, sau đó bấm chuông cửa.
"Trương Lôi, là tớ," hắn ta nói: “Tiền Minh đây".
"Tiền Minh à! Mau tới đây, mọi người đều đến đủ rồi, chỉ đợi cậu thôi", giọng nói của Trương Lôi rất vui vẻ, sau đó cậu ta mở cửa lớn ra.
Sau khi cúp máy thì Tiền Minh đi vào.
Lúc này Bạch Diệc Phi nói với Trần Hạo: “Cậu đi gọi Ngưu Vọng, lát nữa đến nhà anh”, Bạch Diệc Phi bước vào cùng Tiền Minh.
Trần Hạo sửng sốt tại chỗ một lát: "Tại sao anh muốn gọi bác sĩ Ngưu? Chẳng lẽ anh đang bị thương à?"
…
Bạch Diệc Phi bước vào theo, cho đến khi cửa lớn đóng lại thì Tiền Minh mới phát giác Bạch Diệc Phi đã đi vào cùng rồi, hắn ta có chút ngạc nhiên, hắn ta nhìn Bạch Diệc Phi rồi chủ động nói: "Tôi nhớ hình như không có bạn học nào như anh ở cấp ba nhỉ?"
Bạn học cấp ba? Chẳng lẽ là buổi họp lớp?
Bạch Diệc Phi còn chưa kịp nói gì thì Tiền Minh đã nói: "Anh là người nhà của ai phải không?"
“Đúng vậy, tôi là người nhà của Lý Tuyết”, Bạch Diệc Phi gật đầu.
"Cái gì?", Tiền Minh không dám tin: "Không thể nào!"
Lý Tuyết là hoa khôi của lớp họ, ở trường cấp ba cô là nữ thần của mọi người, hồi đó Trương Lôi còn theo đuổi Lý Tuyết tận hai năm trời, nhưng Lý Tuyết vẫn thờ ơ, đến Trương Lôi mà cô cũng không vừa mắt thì sao đến lượt một đứa nông dân quê mùa như vậy chứ?
Bạch Diệc Phi nhìn thấy vẻ mặt của Tiền Minh thì cười nhạo một tiếng: "Tại sao lại không thể?"
Tiền Minh trả lời: "Trông bộ dạng nhà quê thế này của anh thì chắc chắn Lý Tuyết sẽ không để ý đến anh đâu? Anh ảo tưởng hả?"
Bạch Diệc Phi không đáp lại, anh rũ mắt xuống rồi đi vào trong.
Ở sân sau, tất cả mọi người túm năm tụm ba đứng cạnh nhau, bọn họ đều là bạn học cấp ba, quan hệ cũng khá tốt, vì đã lâu không gặp nhau nên có rất nhiều chủ đề để nói chuyện, ai nấy đều cười nói vui vẻ.
Lúc này Trương Lôi mới đi từ trên lầu xuống.
"Này, Trương Lôi tới rồi".
"Đã nhiều năm không gặp, cậu ta đẹp trai hơn rồi đó!"
"Còn trưởng thành và quyến rũ hơn nữa!"
"..."
Trương Lôi mặc một bộ âu phục sang trọng thoải mái, theo sau cậu ta là một người đàn ông trung niên, hai người vừa đi xuống lầu vừa nói chuyện.
Sau khi xuống lầu thì Trương Lôi nói gì đó với người đàn ông trung niên bên cạnh, sau đó cậu ta đi thẳng về phía Lý Tuyết.
Mọi người đều đưa mắt nhìn sang.
Hôm nay Lý Tuyết mặc một chiếc váy trắng có đính những bông hoa nhỏ, trông rất thuần khiết và đáng yêu, khiến mọi người không khỏi cảm thán, cô đúng xứng danh là hoa khôi của lớp!
Cùng lúc đó Bạch Diệc Phi đã bước vào, theo sau còn có Tiền Minh với vẻ mặt không vui.
Lúc này Trương Lôi bước tới trước mặt Lý Tuyết, cậu ta cười nói với cô: "Tuyết Nhi, đã lâu không gặp, mấy năm nay cậu sống thế nào?"
Lý Tuyết nhìn thấy Trương Lôi bước tới thì căng thẳng nắm lấy tay Chu Khúc Nhi.
Chu Khúc Nhi lập tức giới thiệu cho Lý Tuyết biết: "Đây là Trương Lôi, cậu ta là người đã tổ chức buổi họp lớp, đúng rồi, hồi cấp ba cậu ta còn từng theo đuổi cậu đấy".
“Hả?”, Lý Tuyết kinh ngạc nhìn về phía Chu Khúc Nhi, trong mắt có chút tò mò.
Chu Khúc Nhi không nói nhiều, bây giờ Lý Tuyết đã có chồng, với tư cách là bạn thân thì đương nhiên cô ta sẽ không mang những chuyện này ra giỡn.
Lý Tuyết nhìn Trương Lôi trước mặt, cô chỉ cười nhẹ: "Tôi rất tốt, cảm ơn cậu".
Thái độ không tính là xa lạ, nhưng lễ phép có chừng mực làm cho người khác không soi mói ra lỗi gì.
Nụ cười trên mặt Trương Lôi cứng lại, cậu ta nói với dáng vẻ rất dịu dàng: "Vậy thì tốt".
Chương 306: Không xứng
Mọi người đều là bạn học nên đương nhiên biết chuyện Trương Lôi từng theo đuổi Lý Tuyết, hơn nữa Trương Lôi từng theo đuổi Lý Tuyết tận hai năm, nhưng Lý Tuyết chưa từng đồng ý.
Bây giờ mọi người nhìn thấy cảnh này thì đều tỏ ra vẻ mờ ám.
Chu Khúc Nhi có hơi khó chịu, nhưng câu hỏi của Trương Lôi cũng rất bình thường, cô ta chỉ có thể thầm hừ lạnh hai tiếng, sau đó nói nhỏ bên tai Lý Tuyết: "Cậu cứ đối xử lạnh nhạt với cậu ta vào".
Trương Lôi không biết Chu Khúc Nhi nói gì với Lý Tuyết, cậu ta chỉ cười hỏi: "Tuyết Nhi, hôm nay cậu tới một mình hả? Người nhà cậu đâu? Tớ nghe nói cậu đã kết hôn rồi".
Lý Tuyết chưa kịp mở miệng thì Chu Khúc Nhi đã giành nói trước: "Đúng vậy, hơn nữa hai vợ chồng cậu ấy cũng rất yêu thương nhau".
Sắc mặt Trương Lôi có chút xấu hổ và mất mát.
Từ lớp mười một cậu ta đã công khai theo đuổi Lý Tuyết, nhưng đáng tiếc Lý Tuyết rất lạnh lùng, cô chưa từng đồng ý cậu ta.
Sau khi tốt nghiệp trung học phổ thông cậu ta đã sang nước ngoài du học, bây giờ trở về vẫn nghĩ Lý Tuyết còn độc thân, nên muốn tiếp tục theo đuổi.
Ai ngờ Lý Tuyết lại kết hôn rồi!
Trương Lôi hơi ghen tị, rốt cuộc Lý Tuyết đã kết hôn với ai? Ngay cả cậu ta còn không được thì ai lại lọt được vào mắt xanh của Lý Tuyết chứ? Theo gu của Lý Tuyết thì chắc hẳn phải là cậu ấm nhà nào đó?
Nghĩ tới đây thì sắc mặt Trương Lôi tối sầm lại.
Lúc này một người bạn cùng lớp bất ngờ nói: "Tớ nhớ Lý Tuyết hình như lấy một đứa vừa nghèo vừa quê mùa thì phải".
"Đúng thế, nghe nói còn ở rể nhà Tuyết Nhi, đúng là thằng vô dụng".
". . ."
Mọi người mồm năm miệng mười bàn tán xôn xao.
Hiện giờ thân phận của Bạch Diệc Phi ở thành phố Thiên Bắc không coi là bí mật, nhưng cũng chỉ có đám tai to mặt lớn mới biết được thân phận của anh thôi, đám bạn học này cơ bản không có tuổi biết được, cho nên mới tưởng Bạch Diệc Phi chỉ là thằng nhà quê mới lên phố.
Mà cho dù trước kia cả thành phố Thiên Bắc đều biết tin Bạch Diệc Phi ngoại tình, nhưng qua một khoảng thời gian thì ai nấy đều quên hết, không ai cố tình nhắc lại nữa, dù sao thì anh cũng là chủ tịch Hầu Tước!
Sắc mặt Lý Tuyết vô cùng khó coi, cô mất trí nhớ nhưng không có nghĩa là cô không biết gì cả, nghe thấy những lời nói khó nghe của bọn họ thì trong lòng cô cũng rất khó chịu.
Sắc mặt Chu Khúc Nhi cũng không tốt, Tuyết Nhi lấy ai thì liên quan quái gì tới bọn họ! Cả đám còn là bạn học đấy, sao có thể nói như thế sau lưng, à nhầm, ngay trước mặt Lý Tuyết chứ!
Hơn nữa cho dù Bạch Diệc Phi là dân quê nhưng giờ người ta đã là chủ tịch Hầu Tước rồi, mấy người bọn họ có cửa so được sao?
Trương Lôi nghe thấy thế thì cho rằng Tuyết Nhi đã lấy một gã vô dụng.
Điều đó có khác nào nói Tuyết Nhi sống không tốt, cậu ta vẫn còn có cơ hội.
"Tuyết Nhi, rõ ràng cậu sống không tốt, tại sao phải nói dối là mình rất tốt chứ?", Trương Lôi đau lòng nói: "Chỉ cần cậu nói một câu thì tớ có thể…"
"Cậu có thể làm cái gì?"
Một giọng nói đột ngột vang lên sau lưng mọi người.
Bạch Diệc Phi không nhịn được nữa, nhịn tiếp thì người này sẽ cướp vợ anh một cách trắng trợn mất!
Mọi người nghe thấy âm thanh thì quay sang nhìn, một anh chàng quần áo hơi bẩn bước vào, lông mày ai nấy đều nhăn lại, chỉ có sắc mặt Lý Tuyết và Chu Khúc Nhi là có vẻ phấn khích.
Trương Lôi nhìn Bạch Diệc Phi từ trên xuống dưới: "Anh là ai ? Anh ở đây làm gì? Ai cho anh đi vào?"
Lúc này Tiền Minh cũng đi tới, hắn ta nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người, cộng thêm những lời Bạch Diệc Phi đã nói thì hắn ta biết Bạch Diệc Phi nói thật!
Bạch Diệc Phi thật sự là người nhà của Lý Tuyết, hơn nữa còn là chồng cô ấy nữa.
Điều này khiến Tiền Minh sững sờ tại chỗ, đến tận lúc này mới phản ứng lại được.
Tiền Minh nói giúp Bạch Diệc Phi: "Anh ta là chồng của Lý Tuyết".
Hắn ta vừa nói xong thì tất cả mọi người đều kinh ngạc há hốc mồm.
Trương Lôi ngược lại còn toét miệng cười.
Không ngờ chồng Lý Tuyết thật sự là thằng nhà quê, nhìn cách ăn mặc thế này, trên người còn dính bùn đất nữa, chắc vừa lăn lộn từ vũng bùn nào lên đây?
"Anh là chồng của Tuyết Nhi? Tôi nhìn kiểu gì cũng thấy... anh không xứng?", Trương Lôi khịt mũi cười, trông cực kỳ khiêu khích.
Cậu ta vừa dứt lời thì đám bạn học đều gật đầu đồng ý.
"Đúng vậy, anh nhìn Tuyết Nhi rồi nhìn lại mình xem, thấy có xứng chút nào không!"
"Đúng vậy, một cô gái tốt như Tuyết Nhi đáng được ở với người tốt hơn".
"Ví dụ như Trương Lôi".
"Đúng đúng, Trương Lôi luôn thích Tuyết Nhi, nhiều năm rồi mà cậu ấy vẫn không thay lòng, chứng tỏ cậu ấy thật lòng thật dạ".
"…"
Trương Lôi cười nói với Lý Tuyết: "Tuyết Nhi, tớ biết cậu lấy một người vô dụng như thế thì chắc chắn cuộc sống cũng không tốt đẹp gì, không sao cả, tớ đã trở lại rồi, tớ sẽ đối xử tốt với cậu. Bây giờ tớ đang ở biệt thự cảng Lam Ba, chỉ cần cậu muốn thì sau này đây sẽ là nhà của cậu".
"Uầy! Hâm mộ ghê…"
"Good boy…"
"Tuyết Nhi, người đàn ông tốt như thế hiếm có khó tìm đấy!"
"…"
Trương Lôi nghe thấy lời đám bạn học nói thế thì rất vui vẻ, trên mặt không giấu nổi vẻ đắc ý, cậu ta tốt hơn tên Bạch Diệc Phi kia rất nhiều, Lý Tuyết chắc chắn sẽ chọn cậu ta.
Lúc này người đàn ông trung niên đi theo Trương Lôi cũng tới, ông ta đã nghe hết cuộc đối thoại vừa rồi, ông ta nghĩ mình và Trương Lôi có hợp tác nên cũng định giúp cậu ta một chút.
"Đúng vậy, tiểu Trương là một người rất tốt, còn trẻ tuổi mà đã đạt được thành tích như thế thì cũng coi như nổi bật hơn so với những thanh niên cùng thế hệ rồi. Hơn nữa phụ nữ thì quan trọng nhất là lấy được một người đàn ông tốt, như thế thì sau này mới được hạnh phúc!"
"Cô yên tâm, Vương Hải tôi đảm bảo với cô!"
Vừa nói xong, không ít người khiếp sợ.
"Vương Hải? Tôi không nghe lầm chứ? Là Vương Hải nổi tiếng đấy sao?"
"Là chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh thành phố sao?"
Chương 307: Lần sau đi đâu nhớ báo trước
Không ngờ Trương Lôi lại quen biết chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh thành phố!
"Không ngờ Trương Lôi thăng quan tiến chức nhanh như thế đấy!"
"Hai năm nay làm ăn cũng được ghê nhỉ!"
"Ha ha, đừng quên bạn cũ đấy nhé!"
"..."
Trương Lôi đắc ý cười, cậu ta khiêu khích nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng lướt qua Vương Hải, cuối cùng dừng lại trên người Trương Lôi, anh lạnh lùng nói: "Lý Tuyết không cần biệt thự của cậu, nhà tôi cũng có rất nhiều biệt thự rồi".
Anh vừa dứt lời thì tất cả mọi người đều cười to.
"Ha ha..."
"Tôi không nghe lầm đấy chứ? Nhà bọn họ có nhiều biệt thự sao? Đùa nhau hả?"
"Anh ta cho rằng biệt thự như con bò rụng lông như cây me rụng lá hả?"
"Chém gió quá đi? Ha ha..."
Lý Tuyết thấy tiếng cười nhạo của mọi người thì trong lòng cảm thấy không vui.
Ánh mắt Trương Lôi hiện lên vẻ giễu cợt: "Anh chắc chắn chứ? Biệt thự này không phải chỉ mấy triệu đã mua được đâu, anh...", cậu ta nhìn Bạch Diệc Phi một lượt: "Anh làm nông phải không? Anh mua nổi hả?"
"Nhóc con, tôi biết anh rất muốn thể hiện trước mặt vợ mình, nhưng không thể nói bậy được đâu đấy! Ngay cả tôi còn không nghĩ mua nổi căn biệt thự thế này đâu!", Vương Hải cũng nói hùa theo.
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng, anh không trả lời.
Bạch Diệc Phi như thế không chỉ khiến bọn họ không cười nổi, mà bọn họ còn cảm thấy được vẻ lạnh lùng trên người anh.
Trương Lôi không nén nổi cơn giận, Vương Hải bên cạnh cậu ta cũng không khác là bao. Ông ta là chủ tịch liên minh doanh nghiệp tỉnh thành phố, vì thế đã quen với việc được người khác nịnh nọt, lúc này đột nhiên bị đối xử như thế nên cảm thấy hơi khó chịu.
Lúc mọi người đang im lặng thì Bạch Diệc Phi đột nhiên lên tiếng: "Hôm nay là buổi họp lớp của mọi người đúng không? Tôi là người thân của Lý Tuyết, vì thế tôi cũng có thể tham gia đúng không?"
Anh vừa nói xong thì Trương Lôi đã thầm nghiến răng, nhưng cậu ta vẫn duy trì phong độ: "Đương nhiên là có thể rồi".
Sau đó Trương Lôi bắt đầu khoe khoang trước mặt mọi người, đồng thời cũng cố ý hạ thấp Bạch Diệc Phi: "Mọi người vẫn chưa tham quan biệt thự đúng không? Để tớ sẽ đưa mọi người đi tham quan nhé".
"Được đó, đây là lần đầu tiên tớ tới biệt thự ở cảng Lam Ba".
"Đúng thế, đúng thế. Lần này có thể mở mang tầm mắt rồi".
"Tớ có thể chụp ảnh được không? Có thể mang mấy tấm ảnh ra ngoài khoe khoang một trận đây".
"..."
Đám bạn học nhanh chóng quên đi tình cảnh bối rối kia, bọn họ bắt đầu cảm thấy tò mò với biệt thự cảng Lam Ba.
Trương Lôi cười một tiếng: "Vậy thì đi theo tớ.".
Một đám người đi theo Trương Lôi tham quan biệt thự, phía sau chỉ còn lại Lý Tuyết, Chu Khúc Nhi và Bạch Diệc Phi.
Lý Tuyết thấy sắc mặt của Bạch Diệc Phi không tốt thì cũng không dám tới nói chuyện, cô chỉ có thể đứng bên cạnh Chu Khúc Nhi.
Chu Khúc Nhi cũng có hơi ngượng ngùng, cô ta chính là người kéo Lý Tuyết tới đây.
"Sau này đi đâu thì phải nói với anh một tiếng đấy", Bạch Diệc Phi bất lực nói.
Lý Tuyết nghe thấy thế thì cảm thấy sửng sốt, sau đó cảm giác bản thân bị hạn chế tự do lại trỗi dậy, cô bĩu môi nói: "Em đi đâu thì cũng đâu cần nói cho anh biết chứ".
Sắc mặt Bạch Diệc Phi trầm xuống.
Chu Khúc Nhi thầm cảm thấy không tốt, cô ta vội vàng mở miệng nói: "Cho tôi xin lỗi nhé. Tôi nghĩ nếu dẫn Tuyết Nhi đến buổi họp lớp thì có thể giúp cậu ấy nhớ ra điều gì đó".
"Lần sau tôi nhất định sẽ nói trước với anh".
Lời nói của Chu Khúc Nhi càng khiến Lý Tuyết cảm thấy không thoải mái: "Tại sao phải nói cho anh ấy biết chứ? Tớ không có tự do sao?"
Bạch Diệc Phi nhìn vẻ mặt phức tạp của Lý Tuyết, cuối cùng anh bất lực than thở một tiếng: "Anh chỉ sợ em gặp nguy hiểm thôi..."
"Em...", Lý Tuyết không biết nói gì. Cô cũng biết mình bị mất trí nhớ, đi ra ngoài rất dễ gặp nguy hiểm.
Vậy mà cô lúc nào cũng tùy hứng, đã thế còn nổi giận nữa, cô cảm thấy bản thân thật sự không tốt.
Bạch Diệc Phi đi tới kéo tay Lý Tuyết: "Không sao, em muốn đi đâu cũng được. Đây là quyền tự do của em, chỉ cần em an toàn thì anh yên tâm rồi".
Lý Tuyết cúi đầu xuống, trên mặt cô có hơi xấu hổ.
Chu Khúc Nhi thấy Bạch Diệc Phi đi tới thì nhanh chóng buông Lý Tuyết ra, cô ta thấy bọn họ như thế thì cười ha ha: "Nhìn xem, tình cảm tốt ghê cơ, thật sự khiến người khác phải ghen tị!"
Lý Tuyết lên tiếng trách móc.
Bạch Diệc Phi hơi nhíu mày: "Cô không cần phải hâm mộ đâu, Tần Hoa cũng rất tốt".
"Anh...anh nói gì đấy!", Chu Khúc Nhi bị trêu thì cảm thấy ngượng ngùng, sau đó cô ta nghiêng đầu hừ một tiếng: "Tôi đi tìm các bạn đây!"
Chu Khúc Nhi nói xong thì nhanh chóng bỏ đi.
Lý Tuyết chớp mắt: "Cậu ấy sao thế?"
Bạch Diệc Phi cũng không giải thích thêm mà kéo tay Lý Tuyết cùng đi lên, nhưng Lý Tuyết lại kéo Bạch Diệc Phi lại: "Hay, hay là chúng ta đi về nhé?"
Vừa rồi đám bạn học kia nói mấy câu khó nghe như thế, cô cũng không muốn ở lại đây nữa.
"Hiếm có cơ hội gặp gỡ các bạn học, vừa khéo có thể làm quen với bọn họ, nó có lợi cho việc lấy lại trí nhớ của em đấy. Ngoài ra anh nghĩ chúng ta cũng nên để bạn học em biết rõ một điều, ra ngoài làm việc thì phải biết chừng biết mực, lựa lời mà nói", Bạch Diệc Phi cười một tiếng, anh kéo tay Lý Tuyết bước lên.
Lúc này Chu Khúc Nhi đang trò chuyện với bạn học cũ, Triệu Yến.
Trước đây quan hệ của hai người họ không tệ, vì thế giờ cũng có nhiều chuyện để nói.
"Không ngờ mấy năm nay Trương Lôi phát triển tốt như thế!", Triệu Yến lên tiếng cảm thán: "Nhưng đáng tiếc cho Tuyết Nhi thật, sao cậu ấy lại lấy một gã nhà quê làm ruộng chứ! Thật là... haiz!"
"Tớ nói này, Trương Lôi cũng được lắm đó. Cậu xem bây giờ người ta ở hẳn biệt thự cảng Lam Ba, nếu ban đầu Lý Tuyết chịu yêu cậu ta thì bây giờ đã có số hưởng phúc rồi".
Chu Khúc Nhi nghe thấy thế thì cảm thấy không vui, cô ta cũng không biết vì sao hôm nay Bạch Diệc Phi lại ăn mặc như thế, nhưng mà cô ta biết rõ Bạch Diệc Phi là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước, không ai ở thành phố Thiên Bắc này có thể sánh bằng.
Triệu Yến nói thế khiến Chu Khúc Nhi cảm thấy thật sự không thoải mái. Gì mà bạn của Lý Tuyết chứ? Toàn đám nịnh bợ?
"Tớ thấy bây giờ Lý Tuyết rất tốt".
Triệu Yến nghe Chu Khúc Nhi nói thế thì không tin: "Tốt cái gì mà tốt? Nông dân thì làm gì có tương lai? Đừng nói là biệt thự, ngay cả một căn phòng thôi chắc anh ta cũng không mua nổi đấy!"
Chu Khúc Nhi lạnh mặt: "Lý Tuyết lấy ai là chuyện của cậu ấy, chúng ta không có tư cách nói mấy lời này”.
Triệu Yến sửng sốt một lát, sắc mặt cô ta cũng không vui lắm: "Tớ đi chụp hình đây".
Cô ta ghen tị vì Lý Tuyết được nhiều người theo đuổi nhưng không biết nắm lấy cơ hội. Bản thân cô ta cũng từng có một cuộc hôn nhân thất bại nên mới nói nhiều như thế.
Lúc này mọi người cũng đi vào trong biệt thự, Trương Lôi bắt đầu giới thiệu sơ về biệt thự, sau đó còn mời mọi người sau này rảnh rỗi thì tới chơi.
Chương 308: Tôi có tương lai hơn anh
"Cũng sắp đến giờ rồi, chờ lát nữa là có thể ăn cơm, chúng ta quay về thôi!"
Thế là cả đám người lại đi theo Trương Lôi đến vườn sau.
Vừa rồi sân sau đã được bố trí lại. Tất cả có bốn bàn, trên mỗi bàn đã bày sẵn một số món ăn, chỉ cần chờ thêm vài món nữa là có thể bắt đầu rồi.
Nhưng trước đó Trương Lôi đã kêu mọi người đứng thành vòng tròn, cậu ta hắng giọng một cái: “Tớ mới về nước không lâu, sau này cũng có dự định phát triển ở thành phố Thiên Bắc. Tất cả chúng ta đều là bạn học, hy vọng mọi người sẽ quan tâm tớ nhiều hơn”.
“Gần đây tớ dự định sẽ đầu tư tài chính, nếu như mọi người có hứng thú thì lát nữa có thể liên hệ với tớ, chúng ta có thể bàn bạc”.
“Điều cuối cùng, hy vọng hôm nay mọi người có thể chơi thật vui vẻ”.
Cậu ta nói xong thì cả đám đều nhiệt liệt vỗ tay.
“Tất cả mọi người đều là bạn học, sau này còn phải nhờ cậu nhiều đó!”
“Đúng vậy, sau này mọi người sẽ giúp đỡ lẫn nhau, để cùng nhau phát triển!”
“Cùng nhau kiếm thật nhiều tiền…”
Trương Lôi cười tươi nhìn về phía Bạch Diệc Phi, cậu ta phát hiện vẻ mặt Bạch Diệc Phi rất dửng dưng, chắc nghe không hiểu đâu nhỉ?
Làm sao một đứa nông dân chỉ biết bán mặt cho đất bán lưng cho trời như anh ta có thể hiểu được đầu tư tài chính chứ? Đúng đồ nhà quê!
Sau khi nói xong thì Trương Lôi mời mọi người nhanh chóng ngồi vào vị trí, chuẩn bị bắt đầu bữa tiệc.
Bạch Diệc Phi kéo tay Lý Tuyết ngồi vào cùng một bàn với Trương Lôi, Trương Lôi cũng không nói gì. Bởi vì cậu ta cũng muốn ngồi cùng bàn với Lý Tuyết, ngoài ra cậu ta còn muốn làm nhục Bạch Diệc Phi.
Đồ ăn trên bàn này không phải người bình thường có thể nếm thử, chắc chắn Bạch Diệc Phi nhìn thấy sẽ rất kinh ngạc, khi đó chắc chắn sẽ lộ vẻ nhà quê mới lên phố, khiến cho Lý Tuyết bị mất mặt, Lý Tuyết tất nhiên sẽ không thích Bạch Diệc Phi nữa.
Nhưng từ khi Lý Tuyết tỉnh lại đến giờ thì chưa từng tham gia hoạt động tụ tập giống như thế này, nên sau khi ngồi vào chỗ thì cô đã cảm thấy không thích ứng kịp.
Thật ra Bạch Diệc Phi có thể không đi cùng Lý Tuyết, nhưng mà hôm nay anh nhất định phải cho bọn họ biết rằng, Lý Tuyết chính là vợ anh, không ai được ngấp nghé cô. Hơn nữa người ta đang có cuộc sống rất hạnh phúc vậy mà đám bạn học này còn khuyên bạn mình ly hôn, đúng là không đáng mặt bạn!
Một lúc sau đồ ăn đã được bưng lên đầy đủ, Trương Lỗi nâng ly rượu đứng lên: “Tớ rất vui mừng vì mọi người đã đến đây hôm nay, tớ xin kính mọi người một ly”.
Cả đám thấy vậy cũng lục tục đứng dậy, cầm ly rượu lên.
Nhưng mà có hai người không ăn ý như vậy.
Một người là Lý Tuyết. Bởi vì rất khẩn trương nên cô không biết phải làm thế nào cho phải, vì thế cô không hề động đậy.
Mà người còn lại chính là Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi cúi đầu nhìn rượu vang bên trong ly, anh bật cười một tiếng.
Không ai biết anh đã từng nghiên cứu về rượu vang. Chỉ cần nhìn qua anh có thể biết đó là loại rượu vang nào, sản xuất ở đâu, thậm chí còn biết sản xuất năm nào.
Vừa rồi trong lúc ngồi xuống Bạch Diệc Phi đã bưng lên ngửi thử, cũng nếm thử một ngụm, anh đã biết đây là loại rượu vang nào rồi.
Ừ, nói một cách đơn giản thì chỉ cần cầm hơn một trăm ngàn cũng có thể mua được một chai rượu vang thế này trong siêu thị rồi, còn về nhãn hiệu gì, thì thật xin lỗi, đây là loại rượu vang không rõ nguồn gốc. Bạch Diệc Phi thật sự không nói nên lời, dù sao thì nhiều hãng rượu như vậy, ai biết là hãng nào chứ?
Tất cả mọi người đều chú ý đến Bạch Diệc Phi, bọn họ lần lượt nhìn tới.
Sắc mặt Trương Lôi sầm xuống. Vừa rồi Bạch Diệc Phi vẫn luôn giữ vẻ mặt dửng dưng, không hề có dáng vẻ chưa trải sự đời, điều này khiến cho cậu ta có chút cảm giác thất bại.
Bây giờ lại thấy Bạch Diệc Phi không chịu nâng ly, cậu ta thật sự tức giận rồi, nhưng điều khiến cho cậu ta càng tức giận hơn là Lý Tuyết cũng không hề nâng ly.
Chu Khúc Nhi ngồi bên cạnh Lý Tuyết không biết làm thế nào, nhưng vì lễ phép cô ta vẫn kéo Lý Tuyết nói nhỏ: “Đây là một loại lễ nghi, cậu cũng phải nâng lý đấy!”
Lý Tuyết chớp mắt, cô lại nhìn Bạch Diệc Phi, muốn hỏi chẳng phải Bạch Diệc Phi cũng không nâng ly lên sao? Nhưng mà hình như chỉ có mỗi hai người bọn họ không chịu nâng ly, vì thế cô đành phải cầm ly lên.
Trương Lôi nhìn thấy cảnh này thì khẽ cười, cậu ta lại nhìn về phía Bạch Diệc Phi: “Sao vậy? Là do rượu của tôi không hợp khẩu vị của anh hả? Không đúng, chắc hẳn là anh chưa bao giờ nhìn thấy loại rượu này đúng không?”
“Rượu này là loại rượu vang mà tôi đặc biệt sai người đặt mua ở vườn rượu Lafite. Anh chưa bao giờ nhìn thấy cũng là chuyện bình thường, mà khả năng là mọi người cũng rất ít khi gặp được”.
Cậu ta nói xong thì mọi người đều kinh ngạc kêu lên.
“Không ngờ là Lafite!”
“Rượu Lafite không dễ mua được đâu!”
“Còn phải nói sao? Đời này tớ có thể uống Lafite thì đúng là vô cùng may mắn!”
“…”
Sau khi đám người nói xong thì nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt khinh thường.
“Anh ta chỉ là một nông dân quèn, chắc chắn chưa bao giờ nhìn thấy loại rượu ngon như này, có lẽ là bây giờ đang phấn khích lắm đó!”
“Tớ cũng nghĩ vậy. Loại rượu ngon thế này ngay cả chúng ta cũng hiếm thấy, chắc chắn anh ta nhìn thấy xong là quên tiệt mọi thứ”.
“Mặc dù chưa được nhìn thấy bao giờ nhưng mà cũng phải giữ phép lịch sự tối thiểu chứ?”
“…”
Trong lúc mọi người đang bàn tán thì Bạch Diệc Phi lại đứng lên, cả đám người nhìn thấy thế vội im lặng.
“Đây là Lafite?”
“Đương nhiên rồi!”, Trương Lôi trả lời: “Nghe giọng điệu này của anh thì hình như anh không tin đúng không? Chẳng lẽ anh đã uống thử Lafite rồi sao?”
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Chưa hề”.
“Nếu chưa thì anh đang nói gì vậy?”
Bạch Diệc Phi nói: “Mặc dù tôi chưa uống thử, nhưng mà tôi biết rượu Lafite thật sự có mùi vị gì và trông thế nào”.
Trương Lôi nghe anh nói như thế thì không khỏi sửng sốt.
Bạch Diệc Phi nhìn Trương Lôi một chút, anh chậm rãi nói: “Rượu Lafite được sản xuất tại vườn rượu Lafite, nhưng chủ yếu chia làm hai loại, một loại là rượu làm từ nho đỏ của lâu đài Lafite, hay còn gọi là Grand Lafite, còn một loại khác làm từ nho đỏ Lafite quý hiếm, còn gọi là Little Lafite”.
“Rượu Lafite chính thống có mùi thơm của hoa, khoáng chất và hương gỗ sồi, khi uống vào miệng có hương vị đậm đà, sự thanh thoát kéo dài, hương thơm tỏa khắp bốn phía”.
“Mà loại rượu vang này của anh ngửi qua có mùi cồn nhàn nhạt, khi uống vào thì có chút khô khan, không hề có chút mùi hương nào của Lafite chính gốc. Theo tôi đoán thì loại rượu này của anh có giá tiền không quá hai trăm ngàn đâu”.
Nói xong thì Bạch Diệc Phi cầm ly rượu đặt lại trên bàn.
Vẻ mặt của Trương Lôi có chút bối rối, nhưng mà cậu ta che giấu rất tốt: “Bạch Diệc Phi, anh nói hươu nói vượn gì đấy? Anh chỉ là một kẻ quê mùa, làm sao mà biết được Lafite chứ?”
“Đúng vậy! Chắc chắn anh ghen ăn tức ở với Trương Lôi nên mới cố ý nói như vậy đúng không?”
“Tớ cũng thấy vậy. Trương Lôi ở nước ngoài lâu như vậy rồi, sao cậu ấy có thể dùng loại rượu bình thường chứ?”
“Đúng rồi. Đừng nói là Lafite, mà ngay cả loại rượu mấy chục ngàn anh cũng chưa được nếm qua đúng không?”
Cả đám người mỗi người một câu, tất cả đều không tin Bạch Diệc Phi, lại còn coi thường anh nữa.
Lý Tuyết cắn môi, cô không biết những lời Bạch Diệc Phi nói là thật hay là giả, nhưng mà những người này có vẻ đang muốn nhắm vào Bạch Diệc Phi, vì thế cô bỗng có cảm giác rất mất mặt.
Trương Lôi cười lạnh một tiếng: “Bạch Diệc Phi, nể tình anh là chồng của Tuyết Nhi nên tôi mới không muốn nói thêm gì nữa. Hy vọng anh đừng phá hỏng bầu không khí buổi họp lớp này của chúng tôi”.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì thản nhiên nói: “Ồ, vậy thì các người cũng lại không biết rồi, tôi cũng nể tình các người là bạn học của Tuyết Nhi nên mới ở lại đây. Nếu không vốn dĩ các người không có tư cách ăn cơm trên cùng một bàn với tôi đâu!”
“Đặc biệt là cậu!”
“Tuyết Nhi là vợ của tôi, chúng tôi đã kết hôn rồi, đồng thời cuộc sống giữa chúng tôi cũng rất tốt. Vậy mà cậu không những không chúc phúc cho chúng tôi, còn có ý đồ thuyết phục vợ tôi ly hôn với tôi. Đây mà gọi là bạn học hả?”
“Tôi cảm thấy thật thất vọng thay Tuyết Nhi. Có những người bạn học như mấy người thì đúng là bất hạnh của cô ấy!”
“Anh nói cái gì?”, Trương Lôi bùng nổ: “Sao anh có thể nói cuộc sống giữa hai người rất ổn chứ? Một thằng nông dân nghèo rớt như anh sao anh có thể cho Tuyết Nhi một cuộc sống tốt được?”
“Ngay cả cái túi hàng hiệu anh cũng không mua nổi cho Tuyết Nhi, thì anh lấy tư cách gì mà nói chứ? Tôi mới là người có tư cách, tôi có biệt thự tại khu biệt thự cảng Lam Ba, tôi còn có cả tương lai phía trước, có nhiều mối quan hệ, cái gì cũng tốt hơn anh nhiều!”
Bạch Diệc Phi cười lạnh một tiếng: “Hừ! Biệt thự ở cảng Lam Ba tôi cũng có. Tương lai phía trước thì tính ra tôi còn tốt hơn cậu. Mối quan hệ cũng rộng hơn cậu rất nhiều! Mà những thứ này không quan trọng, quan trọng là…Tuyết Nhi tình nguyện bên cạnh tôi!”
Chương 309: Ông thì khác gì bọn họ
Trương Lôi nghe thấy lời Bạch Diệc Phi nói thì thấy giống như đang nghe chuyện cười, cậu ta căn bản không tin lời Bạch Diệc Phi. Trương Lôi nhìn về phía Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, cậu đừng nghe anh ta chém gió, chỉ có tớ mới cho cậu được một cuộc sống tốt thôi”.
Lý Tuyết bị nhiều người nhìn như thế thì cảm thấy không thoải mái, cô nhìn về phía Bạch Diệc Phi: “Tôi tin lời anh ấy nói”.
Điều anh nói đương nhiên là sự thật rồi.
Trương Lôi trợn trừng mắt không tin.
Mọi người cũng kinh ngạc.
Tên nhà quê như Bạch Diệc Phi thì những lời đó chắc chắn là chém gió rồi, sao anh ta có thể cho Lý Tuyết những thứ đó được? Hơn nữa còn nói có quan hệ rộng hơn Trương Lôi, tiền đồ cũng tốt hơn Trương Lôi, bốc phét nó vừa?
Vậy mà Lý Tuyết lại một mực tin lời Bạch Diệc Phi.
"Tuyết Nhi, những gì anh ta nói là giả đấy, sao cậu có thể tin anh ta chứ?"
"Đúng thế, cậu nên tin lời Trương Lôi mới phải!"
"Đúng thế, Tuyết Nhi…"
“Câm miệng!”, Bạch Diệc Phi đột nhiên hét lên: “Nếu Tuyết Nhi nói không bằng lòng, không tin tưởng, thậm chí muốn ly hôn với tôi, thì tôi đều không oán than, nhưng đó là chuyện của vợ chồng chúng tôi”.
"Mấy người có tư cách gì mà xen vào chuyện của chúng tôi hả?"
"Chẳng qua chỉ muốn nịnh bợ Trương Lôi, muốn kiếm được chút lợi ích đúng không, mấy người thật sự cho rằng bản thân cao thượng lắm hả? Còn khuyên một người đang sống tốt lành đi theo một đứa có cuộc sống kém hơn nữa?"
"Hôm nay tôi tuyên bố thẳng luôn, nếu ai còn dám nói thêm một câu thì tôi bảo đảm sẽ khiến người đó không sống nổi ở thành phố Thiên Bắc này!"
Mọi người đều bị lời nói của Bạch Diệc Phi khiến cho sững sờ, nhất thời không ai phản bác lại.
Một lúc sau Trương Lôi mới phản ứng lại, cậu ta lập tức phản bác: "Bạch Diệc Phi, anh đang nói vớ vẩn gì thế? Anh khiến chúng tôi không sống nổi ở thành phố Thiên Bắc ấy hả? Anh nghĩ mình là ai chứ?"
“Anh có tin tôi sẽ khiến anh không sống được ở thành phố Thiên Bắc trước không?”, Trương Lôi nghĩ Bạch Diệc Phi là nông dân,nên cậu ta vẫn đủ sức làm thế với Bạch Diệc Phi.
Nhưng điều cậu ta không biết là mỗi lời Bạch Diệc Phi nói ra đều có thể làm được.
Trương Lôi trầm giọng nói, mọi người cũng phản ứng lại.
"Đúng vậy, anh tuổi gì mà khiến chúng tôi không sống nổi ở thành phố Thiên Bắc chứ?"
"Một thằng nông dân quèn mà cũng dám bảo không cho chúng tôi sống yên ổn? Nằm mơ giữa ban ngày à?"
"Có muốn chém gió cũng phải chém cái gì đáng tin chứ!"
"..."
Bởi vì lời nói của Bạch Diệc Phi đã khiến đám người này tức giận, nên bọn họ cũng nói chuyện rất khó nghe.
Trương Lôi càng cười nhạo sự vô tri và ngu xuẩn của Bạch Diệc Phi hơn, đồng thời cũng cảm thấy đáng tiếc cho Lý Tuyết, tại sao cô lại lấy một thằng ngu ngốc như vậy chứ.
“Tuyết Nhi, cậu nhìn thấy chưa, cậu vẫn muốn ở cùng với loại không biết trời cao đất dày, không coi ai ra gì, chỉ biết nói nhăng nói quậy như vậy sao?”, Trương Lôi đau lòng hỏi cô.
"Tuyết Nhi, cậu không nên tiếp tục ở cùng một người như vậy”.
"Đúng vậy, Tuyết Nhi, cậu phải suy nghĩ cho kỹ”.
"Hôm nay cậu đã nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta rồi đấy, cậu đừng bị anh ta lừa nữa!"
Đám bạn học tỏ vẻ căm phẫn, bọn họ không để tâm đến lời nói của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi liếc nhìn đám người rồi chế nhạo: "Tốt lắm, mấy người không tin phải không? Tôi sẽ cho mấy người biết những gì tôi nói rốt cuộc là thật hay giả!"
Bạch Diệc Phi nói xong thì cũng không muốn tiếp tục ở lại đây nữa, anh kéo tay Lý Tuyết nói: "Tuyết Nhi, chúng ta về thôi!"
Trương Lôi bước lên trước cản đường đi của hai bọn họ: "Không được, anh không được phép đưa Tuyết Nhi đi!"
Lúc này Bạch Diệc Phi đột nhiên ngẩng đầu lên, anh bất ngờ buông tay Lý Tuyết ra rồi đấm thẳng về phía Trương Lôi, khiến Trương Lôi lảo đảo, trọng tâm không vững, nên đã ngã ngồi xuống đất.
"Á!"
Trương Lôi bị đánh trúng vào má trái nhưng không tỏ vẻ gì cả, ngược lại vì cậu ta lại hét thảm thiết vì ngã ngồi xuống đất khiến xương cụt đau đớn.
Đám bạn học lập tức chạy tới, người gần nhất kéo Trương Lôi đứng lên.
Đám bạn học khác bắt đầu chỉ trích Bạch Diệc Phi.
"Không ngờ anh lại dám ra tay?"
"Không giỏi bằng người khác nên muốn dùng vũ lực hả? Mẹ nó, anh có phải đàn ông không hả?"
"Đúng là không biết xấu hổ!"
"Loại nhà quê thô lỗ!"
Trương Lôi đứng lên, cậu ta áp đầu lưỡi vào má trái bị đánh, trong mắt hiện lên vẻ nhẫn nhịn, nếu không phải ở đây có đám bạn học và Vương Hải, thì cậu ta chắc chắn sẽ đánh trả lại, hơn nữa còn đánh Bạch Diệc Phi kêu cha gọi mẹ luôn!
Lúc này Bạch Diệc Phi rất khó chịu, động tác vừa rồi đã ảnh hưởng đến vết thương nên khiến anh đau đến nỗi suýt ngất, nếu không phải có sức chịu đựng lớn thì anh cũng ngã thẳng xuống đất rồi.
Lý Tuyết phát hiện được sự bất thường của Bạch Diệc Phi, cô còn nhìn thấy mồ hôi rịn ra trên trán anh, hiện giờ trời không nóng, sao Bạch Diệc Phi lại chảy mồ hôi chứ?
Vương Hải luôn yên lặng nhìn lúc này cũng đứng lên: "Đều là bạn học cả, mọi người đừng kích động như vậy, ha ha …có gì từ từ nói, từ từ nói…"
Vương Hải đã đứng ra thì đám bạn học cũng lần lượt im lặng, nhưng ánh mắt bọn họ đều chỉ trích Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn Vương Hải, anh cười châm chọc: "Ông và bọn họ có khác gì nhau hả?"
Vẻ mặt Vương Hải lập tức cứng đờ.
"Bạch Diệc Phi phải không? Anh nói tôi không khác gì bọn họ là sao hả?"
Bạch Diệc Phi chế nhạo: "Bọn họ trẻ tuổi nói chuyện không suy nghĩ, nhưng ông có địa vị cao thì nên biết cái gì nên nói, cái gì không nên".
"Tuyết Nhi và tôi là vợ chồng hợp pháp, đồng thời tình cảm giữa chúng tôi cũng rất tốt, với tư cách là một người từng trải thì lẽ ra ông nên khuyên bọn họ đừng xen vào chuyện nhà người khác nữa? Nhưng ông đã nói gì hả?"
Bạch Diệc Phi đã không thích Vương Hải từ lâu rồi, lúc anh vừa đi vào đã nghe thấy Vương Hải nói giúp Trương Lôi, còn nói bảo đảm gì đó với Lý Tuyết nữa, bảo đảm cái quần què!
Lúc này Vương Hải cảm thấy rất xấu hổ, ông ta bị một một đứa đáng tuổi con cháu, hơn nữa còn là đứa nhà quê không thân phận không địa vị nói như thế, ông ta cũng cảm thấy không chịu nổi.
Trương Lôi lập tức lên tiếng chỉ trích: "Bạch Diệc Phi, anh có tư cách gì mà nói ông Vương hả, không đến lượt anh dạy bảo ông Vương đâu!"
Trương Lôi vừa nói thế thì sắc mặt Vương Hải càng trở nên tệ hơn.
Đám bạn học nhìn thấy vậy thì đều không dám lên tiếng, ngộ nhỡ đắc tội với Vương Hải thì chẳng khác nào chặt đứt tương lai về sau.
Bạch Diệc Phi lại không để ý, ở thành phố Thiên Bắc ai có tiếng nói bằng anh chứ.
"Hừ! Tôi không rảnh nói chuyện với mấy người, mấy người chỉ cần nhớ kỹ một điều, tôi nói được là làm được!", Bạch Diệc Phi nói xong thì định kéo Lý Tuyết rời khỏi.
Vẻ mặt Trương Lôi trầm xuống, cậu ta không biết có nên cản lại hay không, lỡ như Bạch Diệc Phi lại đấm cậu ta phát nữa thì sao, cậu ta không muốn mất mặt lần nữa đâu!
Cuối cùng mọi người đều trơ mắt nhìn Bạch Diệc Phi kéo Lý Tuyết đi.
Đám bạn học nhìn nhau, bầu không vô cùng ngại ngùng.
Vương Hải ho nhẹ một tiếng, ông ta nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: "Người trẻ tuổi bốc đồng cũng là chuyện bình thường, có thể hiểu được, có thể hiểu được…"
"Ông Vương, thật sự xin lỗi, hôm nay…", Trương Lôi nói với vẻ mặt áy náy.
Vương Hải xua tay: "Không sao, không sao…"
Thấy vậy thì tất cả mọi người mới nở nụ cười miễn cưỡng.
Lúc này một người bạn học đột nhiên lên tiếng: "Cậu có muốn đi ra tiễn Tuyết Nhi không?"
Người đó vừa nói xong thì Vương Hải cũng nói: "Đi tiễn đi! Dù sao cũng là bạn học, đừng khiến cho quan hệ trở nên khó xử hơn”.
Trương Lôi vốn không muốn đi, cũng không muốn nhìn thấy Bạch Diệc Phi, nhưng Vương Hải đã nói như vậy thì cậu ta cũng đành phải đi ra tiễn, tiện thể nói với Lý Tuyết, bảo cô sau này có chuyện gì có thể tìm cậu ta.
Chương 310: Thân phận bất ngờ
Thực lòng mà nói, có lẽ Lý Tuyết cũng bởi vì Bạch Diệc Phi còn ở trước mặt, cho nên mới không dám nói thêm điều gì, nói không chừng trong lòng đã sớm xem thường Bạch Diệc Phi.
Trương Lôi đi rồi, đám bạn học kia nhìn thấy vậy cũng đi ra theo.
Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết vừa mới đi tới cửa liền bị Trương Lôi gọi lại.
"Tuyết Nhi, tớ đưa cậu về".
Lý Tuyết quay đầu lại dường như đang muốn nói gì đó liền bị Bạch Diệc Phi ngăn cản.
Trương Lôi trầm mặt nói: "Vậy anh nói cho tôi biết, anh định đưa Tuyết Nhi về nhà như thế nào? Nơi này đến nhà các anh hẳn cũng rất xa? Chẳng lẽ anh muốn Tuyết Nhi đi bộ về sao?"
Bạch Diệc Phi cười một tiếng: "Cậu nói đúng rồi đấy, chúng tôi thực sự phải đi bộ về".
Trương Lôi ngừng một lát, lập tức nói: "Anh làm sao có thể để cho Tuyết Nhi đi bộ trở về chứ?", vừa nói dứt lời cậu ta liền nói với Lý Tuyết: "Tuyết Nhi, tớ mới mua một chiếc BMW, để tớ đưa cậu về nhé!"
Lý Tuyết lắc đầu một cái: "Không cần đâu, chúng tớ đi bộ về là được rồi".
Đây đúng là một câu nói thật lòng, biệt thự của bọn họ cách đó không xa, đi bộ còn chưa tới hai phút thì cần gì dùng xe?
Trương Lôi nghe vậy càng đau lòng cho Lý Tuyết: "Tuyết Nhi, cậu chừng nào mới về được đến nhà? Hay là để tớ đưa cậu về nhé! Cùng lắm thì tớ với anh ta đưa cậu về".
Lúc này, đám bạn học của Trương Lôi cũng đi tới.
"Cậu để Trương Lôi đưa về đi, có xe sẽ nhanh hơn một chút".
"Đúng vậy, chúng mình là bạn học mà, cậu không cần phải khách sáo như vậy đâu!"
"..."
Bạch Diệc Phi khịt mũi coi thường: "Ngớ ngẩn!"
"Ơ hay, sao anh có thể nói như vậy? Trương Lôi có ý tốt, anh lại mắng chửi người ta như vậy à?"
"Đúng là làm ơn mắc oán mà!"
"Thật không biết điều!"
Bạch Diệc Phi không muốn cùng đám người này nhiều lời, bởi vì anh cũng không chịu nổi nữa nên mới phải đi về.
Thế là Bạch Diệc Phi không nói hai lời liền kéo Lý Tuyết ở bên cạnh rời đi.
Lúc này, có một người bạn học ngạc nhiên nói: "Tớ nhớ là đó không phải hướng đi về cơ mà?"
"Tớ cũng nhớ vậy".
Trương Lôi hừ một tiếng: "Bọn họ còn chưa từng tới biệt thự Cảng Lam Ba, chắc hẳn là không biết đường".
"Ồ, cũng có thể".
Nhưng mà, một phút sau, Bạch Diệc Phi đi tới ngôi biệt thự cách chỗ của bọn họ không xa liền dừng lại.
"Anh ta định làm gì vậy?"
"Con mẹ nó, hình như anh ta muốn đi vào đó!"
"Không phải chứ? Đó là biệt thự của người khác mà? Anh ta đi vào làm cái mẹ gì thế?"
Trương Lôi có chút nghi ngờ, sau đó giải thích: "Có thể là Tuyết Nhi có bạn học khác ở chỗ này".
"Cũng đúng nhỉ!"
Sau đó mọi người liền trợn mắt trừng trừng nhìn Bạch Diệc Phi đưa ngón tay của mình ra, ấn vào chỗ mở khóa vân tay.
"Ôi mẹ ơi! Khóa vân tay?"
"Anh ta có thể mở được khóa vân tay sao?"
"Theo tớ được biết, chỉ có chủ của biệt thự mới có thể dùng vân tay để mở khóa đó?"
Trong chốc lát, mọi người trở nên mất bình tĩnh.
Trương Lôi là người cảm thấy khó tin nhất: "Làm sao có thể?"
Nhưng...
"Lạch cạch" một tiếng, cánh cửa liền mở ra.
Bạch Diệc Phi kéo Lý Tuyết nghênh ngang đi vào.
Cả người Trương Lôi giống như là bị sét đánh vậy, cứ thế đứng sững ra không nhúc nhích.
Mọi người khiếp sợ không thôi.
"Con mẹ nó, biệt thự này là của anh ta à?"
"Không phải chứ? Không phải anh ta chỉ là một tên nông dân quèn sao? Nông dân làm sao có thể mua nổi biệt thự? Hơn nữa đây còn là biệt thự Cảng Lam Ba!"
"Tớ đã hiểu sai về nông dân rồi sao?"
"Khó trách anh ta nói phải đi bộ trở về..."
Nghe mọi người câu ra câu vào, vẻ mặt Trương Lôi ngày càng trở nên khó coi.
Lúc này, đột nhiên có một người kêu lên một tiếng: "Các cậu còn nhớ anh ta vừa mới nói cái gì không? Anh ta nói anh ta có rất nhiều biệt thự, cái này... chẳng lẽ là thật sao?"
Nếu như đây là sự thật, vậy cũng quá đáng sợ rồi.
Một người sở hữu nhiều căn biệt thự của Cảng Lam Ba, có thể thấy được người đó giàu có tới cỡ nào. Mà bọn họ mới vừa rồi còn đang cười nhạo anh ta là một tên nông dân quèn không một xu dính túi!
Vừa nói dứt lời, có người run rẩy hỏi: "Anh ta... Rốt cuộc anh ta làm cái gì?"
Bọn họ đều lăn lộn nhiều năm ở thành phố Thiên Bắc, nhưng chưa từng nghe người khác nói qua rằng có người sở hữu nhiều căn biệt thự Cảng Lam Ba như vậy?
Chu Khúc Nhi ở trong đám đông, một mực im lặng từ đầu tới giờ mới đứng dậy lên tiếng.
"Tớ sẽ nói cho các cậu biết thân phận của anh ấy là gì".
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía này. Chu Khúc Nhi chính là bạn thân của Lý Tuyết, vì vậy cô ấy chắc chắn biết rõ câu chuyện, do đó mọi người liền rối rít vây quanh để hỏi han cô ấy.
Chu Khúc Nhi cười khẩy một tiếng: "Bạch Diệc Phi hiện là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước".
"Cái gì?"
Chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước?
Chuyện này... Chuyện này làm sao có thể chứ?
Trương Lôi càng không thể tin được, Bạch Diệc Phi chỉ là một thằng quê mùa, làm sao có thể là chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước?
Chu Khúc Nhi nhìn biểu cảm kinh ngạc của mọi người liền thở ra một hơi, vừa rồi cô ấy không định lên tiếng nhưng lời nói của mấy người này thật đáng ghét, cô ấy chỉ muốn cho bọn họ biết hậu quả của việc cười nhạo sau lưng người khác là như thế nào, hơn nữa nhìn vẻ mặt bị "hớ" của bọn họ làm cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái!
Có người vẫn không tin được liền nghi ngờ nói: "Trước kia không phải là Tuyết Nhi gả cho một gã quê mùa sao? Hơn nữa đối phương còn ở rể, vậy làm sao có thể là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước được?"
"Đúng vậy, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Chu Khúc Nhi thấy vậy gật đầu một cái, cười nhạt: "Phải, các cậu đều nói đúng, Bạch Diệc Phi chính là gã quê mùa phải đi ở rể, nhưng bây giờ anh ấy chính là chủ tịch tập đoàn Hầu Tước".
"Còn lý do tại sao thì tớ nghĩ cũng không cần thiết phải nói cho các cậu chứ?", thật ra thì chính cô ấy cũng không biết tại sao.
Vừa dứt lời, Chu Khúc Nhi lại nói: "Hôm nay tớ cùng Tuyết Nhi tới đây là muốn để cho Tuyết Nhi vui vẻ một chút vì dù sao cũng là bạn học cả, nhưng thật không ngờ các cậu chẳng xứng làm bạn của cậu ấy...”
"Tuyết Nhi cùng chồng vô cùng hạnh phúc, các cậu lại khuyên người ta ly dị, chỉ bởi vì người ta mặc quần áo dính bùn đất? Vậy người ta mặc đồ rách rưới các cậu liền nghĩ đối phương là gã ăn mày có phải không?"
"Còn có Trương Lôi, hồi cấp ba, cậu theo đuổi Lý Tuyết cũng không sao, nhưng bây giờ Tuyết Nhi đã kết hôn rồi, cậu còn ở trước mặt chồng người ta lấy lòng, cậu có còn liêm sỉ không hả?"
"Còn khoe mẽ tiền bạc với Bạch Diệc Phi, có thể cho Tuyết Nhi một cuộc sống tốt? Nếu chủ tịch tập đoàn Hầu Tước không thể đem lại cuộc sống sung sướng cho Tuyết Nhi thì cậu có tư cách gì để so đo những lời này?"
Trương Lôi ngây ra tại chỗ, nghĩ đến việc lúc trước cười nhạo Bạch Diệc Phi, vẻ mặt cậu ta đỏ hừng hực cứ như là đang chế giễu chính mình.
Chu Khúc Nhi nói xong, hừ một tiếng, cũng nhấc chân đi về phía biệt thự.
Vương Hải ở trong đám người liếc nhìn Chu Khúc Nhi, lại nhìn về khu biệt thự bên cạnh, trong mắt như đang suy nghĩ điều đó.