Mục lục
Một Bước Lên Tiên Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trường Tiễu? Lệ Nhã?", Tùng Thảo Giác ngạc nhiên khi thấy hai người này xuất hiện. Người trước thì không nói làm gì, nhưng mà người sau thì hơi lạ, Tùng Thảo Giác vô thức nhíu mày một cái. "Lệ Nhã tới tới đây làm gì? Đưa nó về cho tôi", Tùng Thảo Giác rất khó chịu.

Người phụ nữ da đen khổ sở nói: "Tiểu thư chỉ muốn tận mắt nhìn thấy người giết hại anh trai bị phán tử hình. Cho dù có bất ngờ gì xảy ra thì vẫn còn Trường Tiễu đi giết Bạch Diệc Phi, có lẽ tiểu thư muốn báo thù cho thiếu gia".

"Hừ! Đây là nơi nó có thể tùy tiện tới sao?", Mặc dù Tùng Thảo Giác vẫn còn tức giận, nhưng đã không còn cứng rắn như trước nữa.

Người phụ nữ da đen lại nói: "Trường Tiễu sẽ bảo vệ tiểu thư an toàn".

Tùng Thảo Giác hừ lạnh một tiếng, mặc dù không nói nhiều nữa nhưng trong lòng cũng cảm thấy yên tâm, ông ta không khỏi liếc nhìn Trường Tiễu: "Nếu Trường Tiễu thật sự giết Bạch Diệc Phi thì nhớ tìm kẻ thế tội cho cậu ta".

Trường Tiễu và Tùng Vưu Duy là anh em tốt chơi với nhau từ bé đến lớn, bây giờ Tùng Vưu Duy bị giết chết, đương nhiên là Trường Tiễu sẽ tới báo thù cho Tùng Vưu Duy.

"Vâng thưa ông ba".

Luật sư Hồ không dám nói một lời, ông ta cố hết sức làm giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, sợ rằng mình sẽ bị xử lý khi nghe được chuyện không nên nghe.

. . .

Cách đó không xa, người đàn ông mặc vest màu xanh sẫm đang nhìn chằm chằm vào cửa tòa án, đứng bên cạnh anh ta là một cô gái xinh xắn cột tóc đuôi ngựa.

"Anh Trường Tiễu, Bạch Diệc Phi chắc chắn sẽ bị phán tử hình, chúng ta đến cũng không có tác dụng gì đâu".

Sắc mặt Trường Tiễu rất bình tĩnh, nhưng trong mắt lại mang vẻ ưu sầu và lửa giận: "Anh muốn tự tay giết chết Bạch Diệc Phi để báo thù cho anh trai em".

Tùng Lệ Nhã ngẩng đầu nhìn Trường Tiễu: "Anh Trường Tiễu, anh yên tâm, người của nhà em gần như đều ở chỗ này hết, Bạch Diệc Phi không thể chạy thoát được đâu".

" Ừ", Trường Tiễu gật đầu, anh ta lại dặn dò: "Lát nữa em nhớ phải tránh xa một chút, chú ý an toàn".

"Em không muốn, có anh Trường Tiễu ở đây thì em rất an toàn", Tùng Lệ Nhã nũng nịu nói.

Trường Tiễu không biết phải làm sao: "Lệ Nhã, anh không chắc chắn sẽ luôn chú ý đến em được".

"Em biết rồi, dù sao thì ở đây toàn là người của chúng ta mà", Tùng Lệ Nhã lè lưỡi, trông rất năng động đáng yêu.

Thấy vậy thì Trường Tiễu cũng không nói gì nữa, anh ta tiếp tục nhìn chằm chằm bên ngoài tòa án.

. . .

Trên một chiếc xe Audi không chút bắt mắt, Long Linh Linh đưa một tập tư liệu cho Đổng Di Huyên.

Đổng Di Huyên nghi ngờ nhận lấy rồi hỏi: "Đây là cái gì?"

"Tư liệu có thể lật ngược vụ án", Long Linh Linh thản nhiên trả lời.

Đổng Di Huyên ngẩn người một chút, sau đó cô ta cười lạnh một tiếng: "Không thể nào lật án được, đây là án tử, không có chút đường sống nào cả".

"Tôi đề nghị cô xem tư liệu này trước đã".

Đổng Di Huyên bĩu môi rồi mở tập tư liệu ra thờ ơ nhìn. Cô ta không tin vụ án này còn có thể lật ngược được, dù sao thì nhân chứng vật chứng đều đầy đủ cả, có mười cái miệng cũng không nói lại được.

Nhưng mà sau khi Đổng Di Huyên lật được mấy tờ thì sắc mặt lập tức thay đổi, trở nên vô cùng nghiêm túc, cô ta khiếp sợ, thậm chí là hưng phấn.

Đổng Di Huyên thay đổi thái độ thờ ơ vừa rồi, cô ta vô cùng nghiêm túc đọc tập tư liệu từ đầu đến cuối, thậm chí là lấy bút ra ghi chép lại.

Một lúc lâu sau Đổng Di Huyên đọc hết tập tư liệu mới nói: "Tại sao mấy người lại không lấy tập tư liệu này ra sớm hơn?"

"Vì để khiến mọi người đều tưởng rằng chủ tịch không thể nào lật ngược vụ án", Long Linh Linh trả lời: "Hơn nữa đây cũng là điều mà chủ tịch đã ra lệnh, chưa tới phút cuối cùng thì chưa thể đưa cho luật sư".

"Có ý gì?", Đổng Di Huyên khiếp sợ: "Anh ta biết mình có thể lật ngược vụ án sao? Không đúng, khoảng thời gian này anh ta đang ở trong trại giam thì sao mấy người có thể liên lạc với nhau được?"

Long Linh Linh cười nhạt trả lời: "Chủ tịch đã dặn dò điều này trước khi vụ án xảy ra rồi".

"Cái gì?"

Trước khi vụ án xảy ra đã dặn dò xong, điều đó có nghĩa là trước khi phạm tội đã nghĩ kĩ đường lui cho mình rồi, hơn nữa còn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, anh ta hoàn toàn biết mình có thể lật ngược vụ án.

Thảo nào lúc cô ta gặp Bạch Diệc Phi trong trại tạm giam thì thấy anh không hề sợ bị tử hình, bởi vì căn bản là anh sẽ không bị kết án tử hình!

Lòng dạ mưu mô như vậy khiến Đổng Di Huyên cảm thấy mình rất non nớt và hoàn toàn không cùng đẳng cấp với Bạch Diệc Phi.

Trong xe yên tĩnh một lúc, Đổng Di Huyên lại cầm tập tư liệc lên đọc một lần nữa, cô ta phát hiện một nhân chứng mấu chốt: "Nhân chứng Đào Yêu ghi trong đây đang ở đâu vậy?"

"Cũng giống như chúng ta, đang trên đường tới", Long Linh Linh trả lời.

Đổng Di Huyên gật đầu, có nhân chứng thì tốt, nếu không có nhân chứng này thì tất cả đều trở nên vô dụng.

Long Linh Linh biết Đổng Di Huyên đang lo lắng cái gì. Đào Yêu không chỉ là người tình của Tùng Vưu Duy mà còn là người có lập trường không kiên định, nhỡ trong lúc làm chứng lại đột nhiên cắn ngược lại một cái thì sẽ thua thảm.

Nhưng Long Linh Linh cũng không lo lắng, vì cô ta cho rằng Bạch Diệc Phi đã sớm sắp xếp xong.

. . .

Bên ngoài tòa án, có vẻ Tùng Thảo Giác đã không còn kiên nhẫn: "Sao vẫn chưa tới nữa?"

"Sắp tới rồi", người phụ nữ da đen xem thời gian: "Đã chín rưỡi".

Mười giờ phiên tòa sẽ chính thức bắt đầu.

Đúng như dự đoán, người phụ nữ da đen vừa dứt lời thì có mấy chiếc xe BMW liên tiếp chạy tới.

Mọi người đều nhìn sang.

Mỗi chiếc xe xuống hai ba người, có cả nam lẫn nữ: Bạch Hổ, Từ Lãng, Chung Liên, Lưu Hiểu Anh, Trần Hạo, Trần Ngạo Kiều, Trương Hoa Bân, Long Linh Linh, Đổng Di Huyên.

Tùng Thảo Giác khinh thường hừ lạnh: "Nhiều người tới như vậy thì có tác dụng gì chứ?"

Ông ta không tin vụ án của Bạch Diệc Phi còn có có thể lật ngược được, Bạch Diệc Phi nhất định sẽ bị kết án tử hình. Hơn nữa trường hợp xấu nhất cũng chỉ là Bạch Diệc Phi dùng cách nào đó để chạy ra ngoài thôi.

Cho dù ra ngoài được thì ông ta cũng không lo lắng, có hơn ba trăm người nhà họ Tùng canh giữ ở đây, dư sức để xử lý chín người kia, hơn nữa còn thêm cả Trường Tiễu thì Bạch Diệc Phi nhất định phải chết.

Người phụ nữ da đen trả lời: "Đều tới chịu chết mà thôi".

Tùng Thảo Giác mỉm cười, rất đồng ý với lời nói của người phụ nữ da đen.

Bên ngoài, sau khi đám người Bạch Hổ xuống xe thì cũng không lập tức đi vào, chắc hẳn là chờ người mấu chốt nhất xuất hiện.

Không bao lâu sau, một chiếc xe cảnh sát xuất hiện.

Đám người Bạch Hổ lập tức tiến lên nhưng lại bị hai cảnh sát xuống xe trước cản lại, bọn họ chỉ có thể đứng từ xa nhìn Bạch Diệc Phi mặc quần áo tù, bị còng tay đưa xuống xe.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy mọi người đều ở đây thì khẽ mỉm cười, sau đó đi theo cảnh sát vào tòa án.

Trên xe, Tùng Thảo Giác cũng nhìn thấy Bạch Diệc Phi, vừa nhìn thấy anh thì cơn giận của Tùng Thảo Giác phút chốc đã lên tới đỉnh điểm. Nếu như không phải đang ở tòa án thì ông ta hận không thể đi giết Bạch Diệc Phi ngay lập tức.

Bạch Diệc Phi vừa đi vào tòa án thì Tùng Thảo Giác lập tức dẫn luật sư Hồ xuống xe, cũng chuẩn bị đi vào.

Lúc này lại có một chiếc xe đi tới, đó là một chiếc xe Bảo Tuấn cực kỳ phổ thông, chỉ khác BMW một chữ nhưng giá lại rất rẻ, chỉ cần khoảng năm sáu triệu là có thể mua được rồi.

Mọi người nhìn thấy chiếc xe này thì sắc mặt đều thay đổi.

Sắc mặt Tùng Thảo Giác có chút mất tự nhiên: "Tại sao ông ta cũng tới đây?"

Người phụ nữ da đen cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn mở miệng nói: "Ông ta tới cũng chưa chắc là vì lật án giúp Bạch Diệc Phi".

" Ừ", Tùng Thảo Giác nhíu mày, ông ta than nhẹ một tiếng: "Đi kêu bọn họ tránh xa chiếc xe này một chút".

Nói xong thì Tùng Thảo Giác xoay người bước vào tòa án.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK