Dù sao người mất tích cũng là cô con dâu đang mang thai của ông.
Bởi vì hiện tại nhà họ Bạch, người có thể dùng ở thế hệ sau rất ít, nên so ra, hai người con của ông, dù là ai thì cũng mạnh hơn họ nhiều.
Và nhà họ Bạch là một gia tộc lâu đời chú trọng đến việc thừa kế, những người còn lại đều đang lấy việc con trai của Bạch Vân Bằng không có con ra để chọc ngoáy ông.
Bạch Vân Bằng sớm đã thấy không thoải mái rồi.
Do một tai nạn ngoài ý muốn, Bạch Khiếu vì cứu bố mẹ mình nên mới trở thành người tàn phế, không thể sinh con được.
Vợ của Bạch Diệc Phi cũng bị người ta đánh thuốc, không thể có thai.
Nhưng mà bây giờ thì khác, vợ Bạch Diệc Phi đang mang thai, vả lại còn là thai đôi.
Bạch Vân Bằng cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi, ở trước mặt người khác, đặc biệt là dám trưởng lão trong gia tộc, ông hoàn toàn có thể vỗ ngực tự hào.
Tuy nhiên, vợ của Bạch Diệc Phi lại đang mất tích, khả năng lớn là bị bắt, thế nên Bạch Vân Bằng làm sao mà không tức giận cho được chứ?
Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc với chuyện này, bởi vì anh đến tìm Bạch Vân Bằng là chỉ muốn ông huy động thế lực của nhà họ Bạch để tìm Lý Tuyết.
Nhưng bây giờ không chỉ là nhà họ Bạch nữa.
Bạch Vân Bằng còn gọi điện cho Lâm Dụ Xương và Diệp Gỉa.
“Giúp tôi tìm con dâu Lý Tuyết, sau này trên phương diện làm ăn, tôi có thể nhường lại cho mỗi người một thành phố!”
Gọi xong điện thoại lại liên lạc với người phụ trách trong gia tộc.
“Không cần biết các người dùng thủ đoạn gì, lợi dụng hết tài nguyên của nhà họ Bạch, trong một ngày, tôi muốn biết tung tích của con dâu tôi”.
Rồi Bạch Vân Bằng đến ngôi nhà cũ của nhà họ Bạch.
Ông ấy đã làm điều này mà không kiêng nể bất kỳ ai.
Bạch Diệc Phi không biết tâm trạng của người khác như thế nào, còn anh ngoài lo lắng và bất an ra thì còn có chút kích động.
Bởi vì anh sắp được nhìn thấy thực lực của bốn gia tộc lớn.
Trong suốt quá trình này, Bạch Khiếu vẫn mỉm cười.
Sau khi Bạch Vân Bằng rời đi, Bạch Khiếu nói với Bạch Diệc Phi: “Anh cả yên tâm, chị dâu nhất định sẽ không sao?”
Bạch Diệc Phi nhìn Bạch Khiếu đang cười với mình thì cũng cười với hắn, thậm chí còn đi đến trước mặt, nói nhỏ bên tai Bạch Khiếu: “Thất vọng không?”
Bạch Khiếu khẽ giật mình, nụ cười dần cứng lại: “Anh đang khoe khoang với em sao?”
“Đúng vậy!”, Bạch Diệc Phi cười.
Bạch Khiếu tức đến mức không cười nổi.
Bạch Diệc Phi nói xong hai câu rồi thôi, bởi vì anh hoàn toàn không nhàn rỗi như vậy.
Ngô Quế Hương cũng biết suy nghĩ của Bạch Diệc Phi, nhưng vẫn bất đắc dĩ hỏi: “Con muốn đi sao?”
Bạch Diệc Phi liếc nhìn mẹ ruột của mình.
Mẹ anh sau khi sinh ra anh thì đưa anh cho người khác, điều này khiến Bạch Diệc Phi khó chịu, nhưng sau này khi lớn lên, sự khó chịu đó đã dần dần biến mất.
Trong một thời gian dài, điều khiến anh không hài lòng chính là những việc Bạch Khiếu đã làm với anh, bố mẹ anh biết nhưng bọn họ lại nhắm một mắt mở một mắt không quan tâm.
Bây giờ Bạch Diệc Phi nghĩ lại, có lẽ họ có nỗi khổ tâm riêng.
Bạch Diệc Phi đột nhiên gọi một tiếng: “Mẹ!”
Ngô Quế Hương khẽ ngây người.
Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: “Con phải đi tìm Tuyết Nhi!”
Nói xong anh bèn quay lưng bỏ đi.
Ngô Quế Hương nhìn bóng lưng Bạch Diệc Phi, vành mắt đỏ bừng.
Tiếng gọi ‘mẹ’ này khiến bà rất hạnh phúc, sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng anh cũng gọi bà là ‘mẹ’.
Sau khi Bạch Diệc Phi rời đi, Tưởng An với tư cách là quản gia lập tức tiến lên tiễn anh.
Đến cửa, Tưởng An cúi đầu chào Bạch Diệc Phi.
Anh có chút bất ngờ hỏi: “Làm gì vậy?”
Tưởng An trả lời: “Cảm ơn cậu chủ, vừa rồi đã không nói với gia chủ về việc có sát vừa rồi”.
Bạch Diệc Phi cau mày: “Vừa rồi chỉ là cọ sát thôi sao?”
Tưởng An khẽ gật đầu: “Cậu chủ không cần phải như vậy, Tưởng An là người biết trả ơn, cậu tha cho tôi lần này, Tưởng An sẽ ghi nhớ trong lòng, sẽ không lấy oán báo ơn!”
Bạch Diệc Phi yên lặng nhìn ông ta, cười lạnh một tiếng: “Biết rồi!”
Chuyện sau này, ai nói trước được chứ?
Bạch Diệc Phi nói xong câu đó thì xoay người rời đi.
Anh không dễ dàng tin lời Tưởng An nói, dù gì Tưởng An cũng đã là quản gia trong nhà họ Bạch nhiều năm như vậy, chắc chắn đã nhìn thấy Bạch Khiếu lớn lên, theo ai lâu thì sẽ có tình cảm sâu đậm với người đó.
Khi Bạch Diệc Phi và Bạch Khiếu cạnh tranh vị trí gia chủ với nhau, không cần nói cũng biết Tưởng An sẽ ủng hộ ai.
Qủa nhiên, ngay sau khi Bạch Diệc Phi rời đi, Tưởng An đã quay trở lại bên cạnh Bạch Khiếu.
“Cậu chủ nhỏ, cậu ta đi rồi”, Tưởng An đẩy xe lăn của Bạch Khiếu vào bên trong.
Bạch Khiếu nghe thấy lời này, sắc mặt trầm lại: “Bây giờ tôi đã trở thành cậu chủ nhỏ rồi à?”
Trước đây Tưởng An luôn gọi hắn là cậu chủ.
Tưởng An nghe thấy câu này liền cúi đầu, lo lắng nói: “Cậu chủ, tôi...”
Chỉ là một cách gọi thôi cũng khiến cho Bạch Khiếu rất khó chịu, Bạch Diệc Phi quay lại rồi, hắn liền biến thành cậu chủ nhỏ? Dựa vào cái gì chứ?
Bạch Khiếu hừ lạnh một tiếng.
Tưởng An thấy vậy lập tức nói về việc Lý Tuyết mất tích: “Cậu chủ, vợ của cậu ấy mất tích rồi, chúng ta có cần nhân cơ hội...”
Bạch Khiếu nghe thấy lời này thì sắc mặt liền thay đổi, quay đầu trừng mắt nhìn Tưởng An, ông ta chỉ mới nói được nửa câu.
Bạch Khiếu nhàn nhạt nói: “Ông già lần này thật sự làm căng rồi, nếu ông ấy điều tra ra, nhất định sẽ chết rất thảm, tôi vẫn chưa muốn chết”.
“Cậu chủ nói chí phải”, Tưởng An lập tức trả lời.
Làn gió nhẹ thổi qua, làm bay một sợi tóc trước trán Bạch Khiếu.
Bạch Khiếu khẽ nói: “Bác Tưởng, tôi cảm thấy, sự việc lần này không đơn giản như thế”.
Tưởng An trầm mặc nhìn Bạch Khiếu.
Bạch Khiếu cũng ngẩng đầu lên, cười nói với Tưởng An: “Bác Tưởng, bác đã nhìn tôi lớn lên nhỉ”.
“Đúng vậy”, ánh mắt Tưởng An dịu đi vài phần, tràn đầy hiền hậu.
Bạch Khiếu thở dài nói: “Vậy thì...”
Tưởng An lập tức trả lời: “Tôi hiểu, sự việc này không liên quan đến cậu chủ”.
Bạch Khiếu khẽ gật đầu nói: “Vất vả rồi!”
...
Màn đêm buông xuống.
Thủ đô tưởng chừng yên bình đang dâng trào lớp sóng ngầm.
Trong một con hẻm tối, người đàn ông mập mạp với hình xăm bông hoa trên cánh tay bị ép vào tường.
Vài người mặc đồ đen vây quanh hắn ta, một trong số họ lấy ra một bức ảnh đưa cho người đàn ông đó hỏi: “Mày đã từng thấy người phụ nữ trong bức ảnh chưa?”
Người đàn ông có hình xăm nói một cách giận dữ: “Con mẹ nó các người muốn làm gì? Biết tao là ai không? Tao...”
“Phập!”
Lời còn chưa nói xong, trên chân hắn đã bị thủng một lỗ do dao đâm.
“A!”
Người đàn ông đó lập tức hét lên.
Người áo đen lạnh lùng hỏi: “Tao hỏi lại lần nữa, mày đã từng nhìn thấy người phụ nữ này bao giờ chưa?”
“Con bà mày, dám đánh tao, Hồ gia nhất định sẽ không tha cho đứa nào, có giỏi thì thì nói cho tao biết tên...”, người đàn ông xăm mình vừa nhìn liền biết là một tên xã hội đen, tính cách kiêu ngạo, còn nói là người của Hồ gia nữa.
Hồ gia ở đất thủ đô này, đến mười gia tộc lớn kia cũng không muốn chọc vào.
Nhưng giờ phút này lại là một tiếng ‘phập’ khác.
Con dao lại đâm vào đùi hắn ta lần nữa.
“A!”
Nếu không phải đang bị đè lên người, e rằng hắn ta đã không đứng vững nữa rồi.