Lúc này không có ai chú ý tới, Bạch Diệc Phi vốn luôn bình tĩnh lại thở mạnh ra một hơi, sắc mặt cũng trắng hơn lúc nãy một ít.
Không hổ là ông ba Tùng, khí thế quanh thân ông ta rất đáng sợ, hơn nữa vốn dĩ ông ta đang nhằm vào Bạch Diệc Phi anh, mặc dù tim anh đập rất nhanh nhưng ngoài mặt cũng không hề lộ ra một chút sợ hãi.
Cuối cùng khi ông ta rời đi thì Bạch Diệc Phi mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
. . .
Cổ Vinh và nữ cảnh sát trở về phòng bệnh.
Cổ Vinh ngồi trên một băng ghế nhìn Bạch Diệc Phi: "Anh không sợ ông ta một chút nào hả".
"Chỗ này khá an toàn", Bạch Diệc Phi cười nói.
Cổ Vinh lắc đầu: "Đúng là anh ở chỗ này rất an toàn, nhưng anh không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, giết người là tội chết".
"Tôi biết", Bạch Diệc Phi rất bình thản.
Thấy vậy thì Cổ Vinh thật sự không hiểu nổi Bạch Diệc Phi, đừng nói là tội chết, cho dù chỉ mấy năm tù giam thôi thì cũng có rất nhiều người sợ hãi, thậm chí trốn chạy.
Đây chính là tử hình đấy, không phải là nhốt mấy năm rồi sẽ được thả ra đâu! Chỉ cần một phát súng thôi là xong đời rồi!
Sắc mặt Bạch Diệc Phi rất bình tĩnh, anh không nói thêm gì nữa.
Lúc này nữ cảnh sát lại mở miệng nói: "Đội trưởng, trời đã sáng rồi, nên đi thôi?"
"Ừ, đi thôi!", Cổ Vinh gật đầu.
. . .
Trên người Bạch Diệc Phi vẫn còn vết thương, nhưng không còn cách nào, bọn họ phải trở về sở cảnh sát thành phố Thiên Bắc, cho nên giờ bắt buộc phải đi, hơn nữa cũng là vì bảo vệ Bạch Diệc Phi.
Một giờ sau, Bạch Diệc Phi bị nhét vào xe cảnh sát, loại xe cảnh sát này chuyên dùng để bắt tội phạm, sau khi ngồi vào thì cửa sẽ tự động khóa lại rất chặt chẽ.
Không những thế còn có cảnh sát ngồi bên cạnh canh giữ, muốn trốn cũng không trốn nổi.
Sau khi mọi người đều đã lên xe thì bắt đầu xuất phát, xe đi thẳng đến sở cảnh sát thành phố Thiên Bắc.
Trên hàng ghế sau của xe cảnh sát, Cổ Vinh ngồi bên cạnh Bạch Diệc Phi, anh ta nhàm chán nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, mà nữ cảnh sát thì ngồi đối diện Bạch Diệc Phi, vô cùng cảnh giác nhìn anh.
Bạch Diệc Phi thả lỏng, anh dựa lưng vào thành ghế, hai chân dạng ra, nhìn rất nhàn nhã thoải mái.
Nữ cảnh sát thấy thế thì khẽ nhíu mày, cô ta cảm thấy người này chính là loại con nhà giàu có chút tiền thì không sợ trời không sợ đất, giết người mà còn thả lỏng thoải mái như vậy, không có một chút cảm giác áy náy khi giết người!
Bạch Diệc Phi thấy thế thì lập tức hứng thú, dù sao hiện tại cũng không sao, anh giương mắt hỏi: "Người đẹp, em tên gì vậy?"
Nữ cảnh sát sửng sốt một chút, sau đó cô ta ghét bỏ mắng một câu: "Dê xồm!"
Nói xong cũng không thèm nhìn Bạch Diệc Phi nữa.
Bạch Diệc Phi cười, anh quay đầu sang hỏi Cổ Vinh: "Đội trưởng, nữ cảnh sát này tên gì vậy?"
Cổ Vinh quay đầu nhìn Bạch Diệc Phi, không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại: "Người báo cảnh sát đó là do anh bảo tới phải không?"
Bạch Diệc Phi hơi ngừng lại, sau đó anh nháy mắt mấy cái.
Thật ra thì Cổ Vinh cũng chỉ muốn hỏi một chút, có lẽ trong lòng anh ta đã chắc chắn rồi.
Ngược lại nữ cảnh sát kia nghe thấy lời này thì vô cùng khiếp sợ: "Đội trưởng, sao có thể có chuyện này chứ?"
Cổ Vinh thở dài: "Còn nhớ khẩu âm của người đó không? Đó là người ở thành phố Thiên Bắc ".
Lúc ấy bọn họ liên tục canh giữ ở hộp đêm là vì Bạch Diệc Phi, nhưng từ sau khi rời đi thì Bạch Diệc Phi cũng không hề quay lại. Khi đó anh ta đã cảm thấy không đúng, nhưng do chưa đoán ra được nên đã yên lặng tiếp tục theo dõi tình hình.
Cho đến khi có một người đàn ông mặc áo len đen, đeo khẩu trang kín mít tới báo cảnh sát, còn nói ra vị trí của Bạch Diệc Phi.
Lúc đó anh ta mới hiểu ra Bạch Diệc Phi không xuất hiện bởi vì đang cố ý câu giờ, cũng như đánh lừa dư luận, Bạch Diệc Phi thật sự đi tìm Tùng Vưu Duy.
Cho nên mấy người bọn họ không kịp suy nghĩ kĩ tại sao người kia lại biết chuyện mà báo cảnh sát, khi đó bọn họ đã trực tiếp lái xe rời khỏi hộp đêm Starry Sky. Lúc bọn họ đến nơi thì vừa vặn nhìn thấy Bạch Diệc Phi giết Tùng Vưu Duy, mà những vệ sĩ khác đều đã chết hết.
Sau khi nghe được lời nói của Cổ Vinh thì nữ cảnh sát khó tin trợn to mắt, không thể ngờ được.
"Tại sao lại có người báo cảnh sát để tự bắt mình chứ?"
Bạch Diệc Phi cười, anh bỏ qua câu hỏi của cô ta: "Vì thế nên người ta là đội trưởng còn cô thì chỉ là một cảnh sát nhỏ thôi đó".
Nữ cảnh sát trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi nhưng không thể phản bác.
Cổ Vinh giải thích cho nữ cảnh sát: "Bởi vì ở sở cảnh sát là an toàn nhất, nếu không anh ấy cũng không sống được đến hôm nay".
Nữ cảnh sát vừa nghe thấy thế đã nghĩ tới dáng vẻ của ông ba nhà họ Tùng lúc tìm Bạch Diệc Phi sáng nay, cô ta lập tức hiểu ra. Ánh mắt nhìn Bạch Diệc Phi cũng có chút thay đổi.
Người này thật sự là công tử bột nhà giàu sao?
Nhưng cho dù vậy thì giết người cũng là tội chết!
Cổ Vinh cũng đang suy nghĩ đến vấn đề này, vì vậy tò mò hỏi: "Những lời anh nói với ông ba nhà họ Tùng ở bệnh viện là thật sao? Bọn họ thật sự sẽ ngoan ngoãn trở về à?"
"Là thật", Bạch Diệc Phi gật đầu: "Hơn nữa tôi có thể chắc chắn mình sẽ không sao".
"Tại sao?", Cổ Vinh không hiểu: "Cho dù bọn họ không làm gì anh được, nhưng anh giết người, có đầy đủ chứng cứ anh vẫn sẽ chết".
Nghe vậy thì Bạch Diệc Phi chỉ nở nụ cười thần bí, không trả lời.
Nữ cảnh sát thấy thế thì không nhịn được đá anh một cái: "Sao anh không trả lời? Anh nói dối đúng không?"
"Không ai có thể cứu anh đâu!"
Bạch Diệc Phi cười nhạt không nói.
Cổ Vinh nhíu mày: "Người của anh sẽ đến cướp anh đi sao?"
Lần này Bạch Diệc Phi không nhịn được cười to: "Đội trưởng, anh cho rằng giống cổ đại, lên pháp trường sẽ có người đến cướp tù nhân sao?"
Cổ Vinh nghẹn họng: "Cũng không phải là không thể, đoạn đường này rất hẻo lánh, bên người anh cũng có rất nhiều cao thủ, ai có thể cam đoan bọn họ sẽ không đến cướp anh?"
Bạch Diệc Phi bất đắc dĩ nói: "Những người bên cạnh tôi đều là người tốt, bọn họ sẽ không làm chuyện vi phạm pháp luật như vậy đâu".
Nữ cảnh sát lại đá anh một cái nữa, Bạch Diệc Phi kêu đau: "Tôi nói này, cô đang lợi dụng việc công làm việc riêng, đây là phạm pháp đấy!"
"Anh, anh nói bậy!", nữ cảnh sát nóng nảy.
Bạch Diệc Phi nói: "Vậy cô đừng đá tôi nữa! Trên người tôi vẫn còn vết thương, cô còn đá tôi thì không phải là đang lợi dụng việc công làm việc riêng sao?"
Nữ cảnh sát đỏ mặt nói với Cổ Vinh: "Đội trưởng, tôi không có. . ."
Cổ Vinh xua tay: "Anh ấy đang nói đùa với cô thôi".
Nữ cảnh sát trợn mắt nhìn Bạch Diệc Phi, quyết định không nói chuyện với Bạch Diệc Phi nữa.
Bạch Diệc Phi toét miệng cười: "Yên tĩnh như bây giờ có phải tốt không, con gái con đứa tại sao lại muốn đi làm cảnh sát vậy? Vừa nguy hiểm, vừa mệt mỏi, còn bị người khác bắt nạt nữa".
"Cần anh quan tâm chắc!", nữ cảnh sát hét to một câu.
Bạch Diệc Phi nhún vai không trả lời nữa.
Cổ Vinh nhìn nữ cảnh sát, ý bảo cô ấy đừng nói chuyện với Bạch Diệc Phi nữa.
Nữ cảnh sát rất bực bội, nếu có thể thì cô ta thật sự rất muốn lợi dụng việc công làm việc tư, đánh cho Bạch Diệc Phi răng rơi đầy đất!
"Không có ai tới cứu anh, vậy sao anh có thể chắc chắn được mình sẽ bình yên vô sự?", Cổ Vinh tò mò hỏi: "Về phía pháp luật là không thể làm gì được rồi, chuyện này tuyệt đối không thể đàm phán".
Bạch Diệc Phi nhàn nhạt nói: "Không có cái gì là tuyệt đối cả".
"Ngay từ đầu mọi người đều cảm thấy tôi không đấu lại tập đoàn Liễu Thị, nhưng tập đoàn Liễu Thị đã sụp đổ. Sau đó bọn họ lại cho rằng tôi không đấu nổi Diệp Ngải và hơn hai mươi công ty, nhưng mà tôi đã thắng".
"Cuối cùng, mọi người đều cho rằng tôi không giết được Tùng Vưu Duy nhưng kết quả thì sao?"
Cổ Vinh nhíu mày, cho dù Bạch Diệc Phi đã nói như vậy nhưng anh ta vẫn không hiểu tại sao Bạch Diệc Phi lại có thể chắc chắn mình sẽ không sao, anh ta không thể làm gì khác hơn là bỏ qua và đổi câu hỏi khác.
"Anh giết Tùng Vưu Duy là bởi vì đội trưởng Tần sao?"