Mục lục
Một Bước Lên Tiên Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 471: Giết sạch

Gã mặt sẹo thấy vậy thì quyết tâm, kệ mẹ nó, bọn chúng nhiều người như vậy lẽ nào không giết được một Bạch Diệc Phi hay sao?

“Mọi người cùng xông lên, công chia đều, thế nào?”, gã mặt sẹo bắt đầu thương lượng cùng mọi người.

Gã một mắt nghe vậy thì cười khẩy: “Cũng tốt, dù sao mục tiêu của mọi người giống nhau, không phải sao?”

“Không thành vấn đề”, đầu trọc là người nhà họ Diệp, gã mặt sẹo thuộc nhà họ Tùng, hai nhà vốn đã hợp tác với nhau nên gã không phản đối ý kiến của gã mặt sẹo.



Gã đàn ông da ngăm đen lại suy nghĩ một lát. Gã là người của liên minh doanh nghiệp thủ đô, công lao mà gã muốn đương nhiên không giống với 4 dòng họ kia.

Bạch Diệc Phi cảm thấy thật phiền: “Tao không có thời gian đợi chúng mày thương lượng, muốn giết thì xông lên đi, nếu không thì bọn tao sẽ ra tay trước”.

“Cái gì?”

Đám người ngây ra.



Tiếp theo, Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Giết! Một tên cũng không chừa!”

Lời vừa dứt, đám người Trần Ngạo Kiều lập tức cùng xông lên.

Lúc này bọn chúng mới hiểu được thì ra bọn chúng đã lầm rồi.

11 người này không phải người nhà họ Bạch mà là người của Bạch Diệc Phi.

Nhưng bọn họ rất kinh hãi. Từ khi nào mà Bạch Diệc Phi lại có một đội ngũ mạnh mẽ như vậy? Tư liệu điều tra được hoàn toàn không thấy nhắc đến!

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Thêm Bạch Diệc Phi thì có tổng cộng 12 người.

Bọn họ như hồn ma xông vào giữa đám người, cướp đi tính mạng của từng người một.

Trong tay bọn họ không có vũ khí nhưng ra đòn trí mạng.

Trần Ngạo Kiều một mình đấu với thủ lĩnh của liên minh thủ đô – gã da ngăm đen. Trước mắt thì người này là người mạnh nhất trong đám người.

Nhưng Trần Ngạo Kiều đã đánh giá cao gã rồi.

Tốc độ của tên da ngăm đen trong mắt Trần Ngạo Kiều chậm như rùa bò.

Anh ta rút con dao găm ra, vung một cái đã cắt đứt cổ họng của gã.

Tên dã ngăm đen trợn to mắt, ngã thẳng ra đất.

“Yếu ớt!”, Trần Ngạo Kiều nhún vai khinh thường, lại quay vào đám người chém giết.

Bạch Diệc Phi cũng vậy. Anh nhàn nhã mà né tránh con dao đâm về phía mình, rồi vung tay lên lấy mạng của đối phương.

12 người gần như chỉ cần vung tay một cái đã kết liễu một người.

“Mẹ kiếp! Sao bọn nó lại trâu bò vậy?”, gã mặt sẹo nhìn thấy tên da ngăm bị Trần Ngạo Kiều xử lý thì trở nên sợ hãi.

Tên một mắt cũng kinh hoảng, nhìn gã mặt sẹo nói: “Chúng ta đánh không lại, cứ thế này thì sẽ chết!”

“Chúng ta rút lui!”, gã mặt sẹo không hề do dự mà chạy ra ngoài biệt thự.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì không ngăn cản mà càng nhanh chóng giết người.

Vài phút sau, anh lùi sang một bên, nhìn khắp một lượt, cảm thấy có vấn đề.

“Quá yếu!”

Đây mới là vấn đề lớn nhất.

Bốn gia tộc cùng liên minh sao có thể phái ra đám người yếu nhớt thế này?

Lúc trước Tùng Vưu Duy phái người đến giết anh, ai nấy đều là cao thủ số 1 số 2, còn có cao thủ mà Trương Hoa Bân đưa đến, ai ai cũng mạnh hơn đám này rất nhiều.

Đám người này như một lũ tạp nham, chỉ biết tý ngón võ mèo cào, hoàn toàn không đáng để mắt đến.

Ánh mắt Bạch Diệc Phi càng trở nên nghiêm trọng, người thực sự muốn giết anh còn chưa đến!

10 phút sau, đám người đều đã bị xử lý sạch sẽ, ngoại trừ gã mặt sẹo và gã một mắt chạy thoát được.



Sau khi chạy đi, gã mặt sẹo và một mắt chia nhau một người đi cửa Đông, một người đi cửa Tây.

Gã mặt sẹo chạy đến cửa Đông, vội vàng muốn ra ngoài nhưng bảo vệ không thả. Gã ấn mạnh vào chuông cửa: “Mẹ nó, mau mở cửa!”

“Mở cửa ra!”

Lời vừa dứt, cánh cửa phòng bảo vệ bật mở, Bạch Hổ và Chung Liên cùng bước ra.

Gã mặt sẹo thấy bọn họ thì khựng lại, hoảng hốt: “Bạch Hổ!”

Bạch Hổ vung nắm đấm, cánh cửa xe bằng thủy tinh bị đập cho nát vụn.

“Cạch” một tiếng, gã mặt sẹo trong chớp mắt đã cởi đai an toàn, chuyển sang ghế phó lái, chui ra từ một bên cửa khác định trèo qua hàng rào bỏ chạy.

Nhưng gã vừa mở cửa đã bị Chung Liên đấm một phát đập vào xe.

“Rầm!”

“A!”

Chung Liên tuy thấp lại béo nhưng sức lực lại không hề nhỏ, một đấm vừa nãy là minh chứng rõ ràng nhất.

“Tha mạng, chị gái, người đẹp, tha mạng…”, gã mặt sẹo khiếp đảm.

Chung Liên không nhiều lời mà tiếp tục đấm vào mặt gã mặt sẹo khiến gã nôn cả ra máu, vùng ngực đau rát.

Bạch Hổ cũng đi đến, xách gã mặt sẹo lên như xách một con gà, sau đó nhìn Chung Liên: “Đi thôi”.

Bên cửa Tây cũng xảy ra cảnh tương tự, tên một mắt bị Từ Lãng và Trương Hoa Bân ngăn lại.

Từ Lãng vung quyền hai lần, tên một mắt đã hôn mê.



Ngoài cửa biệt thự, Bạch Hổ và Từ Lãng vứt hai người kia ra đất.

Bạch Diệc Phi chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: “Giết đi!”

Nghe vậy, Bạch Hổ bẻ gãy cổ gã mặt sẹo, còn Từ Lãng thì dùng dao cắt cổ tên còn lại.

Lúc này, gần một trăm người đến đây đều chết hết.




Mà bên Bạch Diệc Phi thì hoàn toàn không bị tổn hại gì.

“Nhóm Linh Linh có lẽ đã trở về rồi, mấy người chúng ta đối phó với người phía sau là đủ”.

Nói xong, Bạch Diệc Phi lại nhìn Trương Hoa Bân: “Hoa Bân, anh cũng về đi!”

“Tôi có thể cung cấp tình báo kịp thời”, Trương Hoa Bân nói. Anh ta không biết võ nhưng về phương diện tình báo thì là số 1. Nếu có thể sớm thu được tin tức thì nhóm Bạch Diệc Phi sẽ bớt nguy hiểm hơn.

Bạch Diệc Phi lắc đầu: “Sau khi trở về thì liên lạc cũng được”.

Trương Hoa Bân còn đang muốn nói gì đó thì Bạch Diệc Phi đã ngắt lời: “Chị dâu cần anh”.

Nghe vậy Trương Hoa Bân không nói gì nữa, bất đắc dĩ thở dài: “Được, tôi về”.

Trương Hoa Bân một mình lái xe rời đi, những người còn lại lên mấy chiếc xe khác cũng ra khỏi biệt thự.

Chương 472: Đến hôn lễ của Diệp Hoan

Nhóm người Bạch Diệc Phi lái xe đến thẳng hội trường lễ kết hôn của Diệp Hoan.

Long Linh Linh bị thương nặng như vậy, Bạch Diệc Phi không thể cứ thế bỏ qua, anh muốn báo thù, tìm Diệp Hoan báo thù.

Long Linh Linh bị người nhà họ Diệp tìm được, có thể thấy là Diệp Hoan cho người đi bắt cô, mà vừa rồi gã lại nói không biết, cho anh là thằng ngu chắc?

Đến bãi đỗ xe, Bạch Diệc Phi, Bạch Hổ, Từ Lãng xuống xe, những người khác thì đợi ở đây.



Bạch Diệc Phi đến cửa đại sảnh, từ xa đã thấy có người đang đứng ở cửa mà sốt ruột nhìn xung quanh.

Lý Tuyết!

“Tuyết Nhi?”, Bạch Diệc Phi bất ngờ. Sao cô lại ở đây?

Lý Tuyết đã được sắp xếp ở nơi khác rồi cơ mà?



Bạch Diệc Phi không suy nghĩ nhiều nữa mà đi thẳng qua.



Lý Tuyết đứng trước cửa nhìn quanh một lúc thì nhìn thấy người mình cần tìm, vì thế cô đi đến.

Cô đi vội nên chỉ mặc một chiếc áo giản dị kết hợp quần bò, nhưng vì vẻ ngoài xinh đẹp nên dù mặc thế nào cũng hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Cô vừa vào sảnh đã bị một người thanh niên ngăn lại, là Mã Sính – kẻ muốn bắt chuyện với Lưu Hiểu Anh lúc trước.

Mã Sính rất rầu rĩ. Vì sao cô chủ nhà họ Diệp cùng chủ tịch Diệp đều quen biết Bạch Diệc Phi, hơn nữa từ cuộc đối thoại của họ có thể thấy được thân phận của anh không đơn giản.

Nhưng ngay lúc gã đang sầu não thì Lý Tuyết xuất hiện.

Cô ăn mặc bình thường nhưng không làm giảm đi vẻ đẹp tinh khiết như sen trắng của mình, chỉ trong chớp mắt đã khiến Mã Sính bị thu hút.

“Xin chào người đẹp, tôi là Mã Sính, làm việc ở thẩm mỹ viện, rất vui được làm quen với cô”, Mã Sính đi đến, tự cho rằng mình rất lịch thiệp mà giới thiệu bản thân với Lý Tuyết.

Nhưng Lý Tuyết chỉ lạnh nhạt liếc gã một cái rồi nghiêng người tránh đi, hướng thẳng về phía Diệp Hoan.

Mã Sính sững sờ, gã bị người đẹp ngó lơ? Sao có thể như vậy được? Hết người này đến người khác ngó lơ gã, trước đây đâu có thế này!

Mã Sính bắt đầu hoài nghi cuộc đời.



Hôn lễ đã kết thúc nhưng đại sảnh vẫn vô cùng náo nhiệt. Ai nấy đều đang kính rượu, tạo quan hệ, không ai chú ý đến sự xuất hiện của Lý Tuyết.

Diệp Hoan cũng không để ý, gã còn đang bận đưa Phùng Tiên Tiên đi kính rượu.

Nhưng Liễu Chiêu Phong làm phù rể đứng ngay sau Diệp Hoan thì lại nhìn thấy cô.

“Tuyết Nhi!”, Liễu Chiêu Phong vui mừng gọi, gã không ngờ có thể gặp Lý Tuyết ở đây. Gã nhung nhớ cô đã lâu nhưng mãi luôn không gặp được.

Lý Tuyết chạy thẳng đến chỗ Diệp Hoan.

Đáng tiếc, Liễu Chiêu Phong bước lên trước ngăn cô lại: “Tuyết Nhi, sao em lại đến đây? Em đến tìm anh ư?”

Lý Tuyết lạnh lùng nhìn gã: “Tránh ra, tôi đến tìm Diệp Hoan”.

Liễu Chiêu Phong khựng lại: “Em tìm anh ta làm gì?”

“Không liên quan đến anh”, thái độ của Lý Tuyết rất lạnh lùng, hoàn toàn không muốn nói nhiều với gã. Vì thế cô nói xong thì tránh gã.

Liễu Chiêu Phong tóm lấy cổ tay cô: “Tuyết Nhi, bây giờ anh ta đang bận, em có tìm anh ta thì anh ta cũng không quan tâm đến em”.

“Buông ra!”, Lý Tuyết giựt rút tay ra.

Liễu Chiêu Phong chỉ đành thuận theo lời cô mà nói: “Em tìm Diệp Hoan làm gì? Anh có thể giúp em, anh là phù rể, dễ nói chuyện hơn”.

Lý Tuyết nghe vậy thì do dự một lát, lại thấy Diệp Hoan bận đến bù đầu, chỉ đành hỏi: “Bạch Diệc Phi đang ở đâu?”

Vẻ mặt có hơi đắc ý của Liễu Chiêu Phong lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ u ám: “Em đến tìm Bạch Diệc Phi?”

“Đúng”, Lý Tuyết gật đầu.

Sắc mặt Liễu Chiêu Phong càng thêm âm trầm. Gã lạnh giọng nói: “Em đến vô ích rồi, hắn không ở đây”.

“Vậy anh ấy ở đâu?”, Lý Tuyết sốt ruột hỏi.

Liễu Chiêu Phong thấy vậy càng thêm bất mãn, nói thẳng: “Không biết chết ở đâu rồi!”

“Cái gì?”, Lý Tuyết kinh ngạc lùi bước, không dám tin lời gã: “Anh… Anh nói thật?”

“Đương nhiên là thật, Bạch Diệc Phi đắc tội với nhiều người ở thủ đô như vậy, có thể sống đến được hôm nay đã coi là may mắn rồi”.

“Nhưng qua hôm nay, không, nói không chừng bây giờ hắn đã chết rồi!”, trong mắt Liễu Chiêu Phong tràn ngập ác ý cùng sự đố kỵ điên cuồng.

Bạch Diệc Phi dựa vào đâu mà được Lý Tuyết chấp nhận?

Gã có gì thua kém Bạch Diệc Phi?

Hừ!

Nhưng bây giờ đã không sao nữa rồi!

Hôm nay, Bạch Diệc Phi nhất định phải chết, đến lúc đó, Lý Tuyết sẽ là của gã rồi!

Gã mới là người có thể có được Lý Tuyết!

Liễu Chiêu Phong điên cuồng nghĩ. Mà Lý Tuyết lúc này như bị sét đánh giữa trời quang.

Bạch Diệc Phi chết rồi?

Không, không thể nào, anh đã nói là anh sẽ không sao, anh nói mình sẽ không gặp nguy hiểm.




Lý Tuyết lắc đầu, nhưng cô biết rõ, Bạch Diệc Phi nói vậy chỉ để khiến cô yên tâm. Cô cũng ra vẻ không quá lo lắng, cô nghĩ anh sẽ không bỏ cô lại nên không suy nghĩ quá nhiều nữa.

Chỉ là ai biết được lại nguy hiểm đến mức khiến Bạch Diệc Phi mất mạng!

Lúc này, Lý Tuyết cảm thấy bầu trời như sụp đổ.

Đúng lúc đó, giọng nói của Bạch Diệc Phi vang lên sau lưng cô.

“Ai nói tôi đã chết?”

Lý Tuyết đột ngột hoàn hồn, ngẩng đầu lên thì thấy Bạch Diệc Phi.

Mà Liễu Chiêu Phong sau khi bất ngờ thì phẫn nộ nhìn anh: “Mày còn chưa chết?”

“Có chết thì mày cũng chết trước!”, Bạch Diệc Phi kinh thường nói.

Liễu Chiêu Phong chỉ vào anh: “Mày nói cái mẹ gì hả? Mày cho rằng mày là thánh à…”.

Bạch Diệc Phi cau mày, anh không muốn Lý Tuyết biết tình cảnh hiện tại của mình, vì thế lập tức ngắt lời gã: “Không cần mày quan tâm”.

Nói xong, anh kéo Lý Tuyết rời đi.

Chương 473: Dù thế nào, tôi cũng ở bên cạnh anh ấy

Cùng lúc đó, Liễu Chiêu Phong bước lên ngăn họ lại: “Tuyết Nhi, em vẫn chưa biết đúng không? Bây giờ Bạch Diệc Phi chẳng là cái thá gì nữa rồi, anh mới là chủ tịch của Hầu Tước!”

“Hắn ta không thể cho em hạnh phúc, không cho em được một cuộc sống tốt đẹp, chỉ anh có thể!”

“Anh…”.

“Đủ rồi!”



Lý Tuyết ngắt lời gã.

Một tiếng này đã thu hút tất cả mọi người trong đại sảnh. Tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn về phía ba người Lý Tuyết.

Lúc này, Diệp Hoan và Phùng Tiên Tiên mới biết là Bạch Diệp Phi cùng Lý Tuyết đến.

Lúc nhìn thấy Bạch Diệc Phi, ánh mắt Diệp Hoan lóe lên, nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến mất.



Lý Tuyết lạnh lùng nhìn Liễu Chiêu Phong: “Bạch Diệc Phi là chồng tôi, cho dù anh ấy thế nào, có thân phận gì địa vị gì, có tiền hay không thì tôi cũng sẽ ở bên anh ấy”.

“Chúng tôi là vợ chồng thì nên cùng chung hoạn nạn, anh ấy khó khăn thì còn tôi có thể kiếm tiền, có thể nuôi cả hai người, không cần người khác phải lo lắng!”

Liễu Chiêu Phong bị nói thẳng mặt như vậy thì ngây ra, sắc mặt càng thêm âm trầm.

Bạch Diệc Phi đã không còn gì nữa mà Lý Tuyết vẫn muốn ở bên cạnh anh, thậm chí còn muốn tự mình kiếm tiền nuôi gia đình! Mẹ kiếp!

Buồn cười biết bao nhiêu! Lại đau lòng biết mấy!

Bạch Diệc Phi lại cảm thấy trái tim ấm áp, nhìn Lý Tuyết vì mình mà lên tiếng, lại còn biểu lộ lòng mình để bảo vệ anh, nếu không phải địa điểm không thích hợp thì anh nhất định sẽ “yêu thương” cô một phen.

“Vợ à…”, lòng Bạch Diệc Phi ấm áp, ánh mắt sáng bừng nhìn cô.

Lý Tuyết nhìn Bạch Diệc Phi, đột nhiên lại cảm thấy xấu hổ, vì thế né tránh ánh mắt của anh: “Chúng ta về đi!”

“Ừ”.

Bạch Diệc Phi gật đầu, kéo Lý Tuyết định rời đi, nhưng Liễu Chiêu Phong vẫn không cam tâm mà kéo cổ tay cô.

“Tuyết Nhi, em nói cho anh, anh có chỗ nào không bằng hắn?”, gã gần như gào lên.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì lập túc quay người túm lấy tay gã: “Bỏ ra!”

“Tao không buông!”, trong mắt Liễu Chiêu Phong, Bạch Diệc Phi là một người sắp chết, gã hoàn toàn không sợ anh, thậm chí còn cười nhạo anh: “Bạch Diệc Phi, người sắp chết thì không có quyền có được Lý Tuyết!”

Ánh mắt Bạch Diệc Phi hơi trầm xuống, bóp chặt cổ tay Liễu Chiêu Phong.

“Rắc!”

“A!”

Liễu Chiêu Phong kêu lên thảm thiết, lập tức buông tay Lý Tuyết ra: “Mẹ nó! Bạch Diệc Phi, mày dám ra tay với tao?”

Bạch Diệc Phi lúc này đã không còn yếu đuối như trước nữa, anh bóp mạnh một cái, cổ tay Liễu Chiêu Phong đã gãy rồi, âm thanh phát ra vừa rồi là tiếng xương gãy.

Bạch Diệc Phi kéo Lý Tuyết lùi lại, còn mình thì đứng chắn trước người cô, lạnh lùng nói: “Thằng nào dám động tay động chân với Tuyết Nhi tao đều không bỏ qua!”

Liễu Chiêu Phong đỡ cổ tay của mình, đau đớn mức khuôn mặt vặn vẹo, nhưng gã vẫn nhân cơ hội này mà hạ thấp Bạch Diệc Phi: “Tuyết Nhi, em đã thấy chưa? Bạch Diệc Phi chỉ là một tên lỗ mãng!”

“Gặp chuyện thì chỉ biết động tay động chân, người như vậy không thể đem đến hạnh phúc cho em!”

“Hơn nữa, Tuyết Nhi, em phải nhìn rõ tình hình hiện tại, Bạch Diệc Phi không thể sống mà rời đi!”

“Vì thế, em đừng cố chấp nữa, anh mới là bến đỗ tốt nhất cho em!”

Lý Tuyết còn chưa lên tiếng, Bạch Diệc Phi đã đạp bay Liễu Chiêu Phong.

“Rầm!”

“A!”

Nhất thời, tiếng kêu lũ lượt vang lên trong đại sảnh, mọi người cũng vội vàng tránh ra bốn phía.

Diệp Hoan và Phùng Tiên Tiên thấy vậy thì không thể không đứng ra.

“Bạch Diệc Phi, đây là hôn lễ của tôi, không phải là nơi để anh gây chuyện!”

Phùng Tiên Tiên lạnh mặt nhìn anh: “Bạch Diệc Phi! Anh đến đây làm gì? Nơi này không chào đón anh!”

Mọi người đều quay qua nhìn.

Lời Lý Tuyết vừa nói khiến người ta sinh hảo cảm, nhưng Bạch Diệc Phi động quyền động cước khiến mọi người không vui.

“Hôn lễ của chủ tịch Diệp mà cũng dám phá, đúng là không biết trời cao đất dày!”

“Đúng như cậu chủ Liễu nói, chỉ biết động tay động chân”.

“…”.

Mọi người đều lên tiếng chỉ trích Bạch Diệc Phi.

Khuôn mặt anh vẫn không có cảm xúc gì, Lý Tuyết lại rất lo lắng.

Cô không muốn Bạch Diệc Phi rơi vào cảnh này, cũng không muốn anh bị những người ở đây chỉ trích.

“Chuyện này liên quan gì đến chồng tôi? Nếu không phải Liễu Chiêu Phong cứ lôi lôi kéo kéo tôi thì sao chồng tôi ra tay được?”, Lý Tuyết đứng ra nói.

“Xin hỏi, chồng không nên bảo vệ vợ mình khỏi sự làm phiền của những người đàn ông khác ư? Hơn nữa, các người muốn đứng im mà nhìn vợ mình bị người khác quấy rồi à?”

Nghe vậy mọi người đều nghẹn họng.

Lý Tuyết nói rất đúng, đây là chuyện mà mỗi người đàn ông đều nên làm, thậm chí có người còn ra tay nặng hơn. Dù sao không có thằng đàn ông nào chịu được tên đàn ông khác nhòm ngó vợ mình!

Liễu Chiêu Phong lúc này mới bò dậy. Lời Lý Tuyết nói khiến gã càng không cam tâm cùng đố kỵ, phẫn nộ cùng tuyệt vọng.

Cho dù gã có làm gì, nói thế nào, có thân phận và địa vị ra sao, thậm chí bây giờ có mạnh hơn Bạch Diệc Phi thì Lý Tuyết vẫn không thèm để tâm đến gã!

“Mẹ nó! Hôm nay ông đây liều mạng với mày!”

Liễu Chiêu Phong gào lên, xông về phía Bạch Diệc Phi.




“Cẩn thận!”

Lý Tuyết hoảng hốt kêu lên, định kéo Bạch Diệc Phi né tránh.

Nhưng phản ứng của anh còn nhanh hơn cô. Ngay khi Liễu Chiêu Phong xông đến, anh đã đẩy cô sang một bên còn mình thì tiếp đòn.

Liễu Chiêu Phong không biết võ, lúc này gã chỉ vì không cam tâm cùng phẫn nộ mà xông đến, trong mắt Bạch Diệc Phi thì yếu như sên.

Bạch Diệc Phi nhảy lên, đạp trúng ngực Liễu Chiêu Phong, sau đó lại vững vàng tiếp đất.

“Rầm!”

Liễu Chiêu Phong lại bị đạp bay lần nữa, thậm chí khóe miệng còn có vết máu chảy ra. Một cước vừa rồi của Bạch Diệc Phi khiến gã nôn ra máu.

Mọi người thấy vậy thì kinh hãi, Bạch Diệc Phi quá mạnh rồi đi!

Diệp Hoan cau mày, Bạch Diệc Phi luyện tập một tháng trời quả không vô ích, anh đã trở nên mạnh hơn trước rất nhiều.

Nhưng thế thì thế nào? Một loạt cao thủ ở thủ đô tấn công thì anh có thể sống được chắc?

Chương 474: Là tao đấy

“Bạch Diệc Phi!”

Diệp Hoan lớn tiếng kêu lên: “Đừng có mà không biết xấu hổ!”

Đây là hôn lễ của gã, giờ lại bị Bạch Diệc Phi phá như thế thì sao hôn lễ có thể tiếp tục được chứ.

“Bảo vệ đâu”.



Diệp Hoan gọi bảo vệ đến: “Đá bọn họ ra ngoài!”

Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: “Không cần anh đuổi. Tôi cũng chẳng thèm đến hôn lễ này của anh đâu, tôi chỉ đến báo thù thôi".

“Báo thù?”, Diệp Hoan sững sờ: "Anh muốn làm gì? Báo thù cái gì?”

Trong lòng Phùng Tiên Tiên đột nhiên luống cuống. Bạch Diệc Phi đến đây tìm cô ta báo thù sao? Chẳng qua cô ta chỉ mắng Bạch Diệc Phi mấy câu, làm khó Trần Hạo một chút thôi, chỉ vậy mà đã muốn trả thù cô ta hả?



Phải nói là Phùng Tiên Tiên thật sự suy nghĩ quá nhiều.

Bạch Diệc Phi nói báo thù, chính là báo thù thay cho Long Linh Linh.

Ngay sau đó Bạch Diệc Phi quay đầu nhìn chằm chằm vào Diệp Hoan: “Vừa rồi tôi có hỏi anh Long Linh Linh đang ở đâu, anh lại nói là không biết! Ha ha, thế mà anh lại để cho hai người đàn ông đánh đập Long Linh Linh hả?”

Diệp Hoan hơi giật mình, gã lập tức nhìn Bạch Diệc Phi bằng ánh mắt nghi ngờ: “Tôi không nói dối, tôi thật sự không biết!”

“Thật sự không biết?”, Bạch Diệc Phi trực tiếp lấy điện thoại từ trong túi ra.

Sau khi nhìn thấy điện thoại thì Diệp Hoan ngây ngẩn cả người, gã lập tức nói: “Đây không phải điện thoại của tôi".

“Mẹ nó, vậy anh nói cho tôi nghe thử xem là của ai?”, Bạch Diệc Phi đột nhiên hét lên một câu.

Sắc mặt Diệp Hoan rất khó coi, nhưng gã vẫn không mở miệng.

Lúc này, Liễu Chiêu Phong đứng lên: “Là của tôi".

Bạch Diệc Phi đột nhiên quay đầu nhìn sang: “Là mày?"

“Đúng vậy!”, Liễu Chiêu Phong lau sạch máu trên khóe miệng, gã cười nhạo một tiếng: "Long Linh Linh dám phản bội tao, chẳng lẽ cô ta không nên bị trừng phạt sao? Hơn nữa cô ta còn cầm theo một tỷ chạy trốn, không lẽ lại bỏ qua thế hả?”

“Chính tao sai người đánh cô ta!”, Liễu Chiêu Phong cười gằn một tiếng, gã quay người lại nói với Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, em nhìn thấy rồi chứ? Hắn ta đang lo lắng cho người phụ nữ khác, báo thù cho người phụ nữ khác. Vốn dĩ hắn ta chẳng hề yêu em như những gì em nghĩ đâu, nói không chừng hắn ta đã sớm mèo mả gà đồng với với con nhỏ trợ lý đó rồi đấy!”

“Anh câm miệng ngay!”, Lý Tuyết trừng mắt nhìn Liễu Chiêu Phong.

Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì ánh mắt tối sầm lại. Giờ phút này anh không dám xoay người lại nhìn biểu cảm của Lý Tuyết. Anh biết Lý Tuyết yêu anh, thế nhưng anh lại sợ Lý Tuyết sẽ hiểu lầm.

Lý Tuyết không để ý đến Bạch Diệc Phi, cô lạnh lùng nói: “Liễu Chiêu Phong, anh đừng nói mấy lời thế này nữa. Dù cho có chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn sẽ bên cạnh Bạch Diệc Phi. Tôi đã chọn anh ấy rồi thì cả đời này sẽ không bao giờ thay đổi".

“Hơn nữa tôi hoàn toàn không tin mấy lời anh vừa nói!”

Đúng vậy, Lý Tuyết không tin.

Ba năm nay Bạch Diệc Phi đối xử với cô ra sao, trong lòng cô hiểu rõ nhất. Một người đàn ông vì bảo vệ cô mà không thèm để ý đến tính mạng của mình, người đó có thể cắm sừng cô sao?

Đương nhiên là không rồi!

Vậy nên Lý Tuyết tin tưởng anh, tin tưởng Bạch Diệc Phi làm như vậy nhất định là có nguyên nhân.

Không phải vừa rồi anh cũng đã nói sao? Long Linh Linh bị bắt, còn bị hành hạ, Bạch Diệc Phi muốn báo thù cho cấp dưới là sai sao?

Liễu Chiêu Phong nghe thấy câu nói của cô thì trợn tròn mắt.

Gã cứ nghĩ như thế sẽ khiến Lý Tuyết nghi ngờ Bạch Diệc Phi, thậm chí có thể cô sẽ thất vọng về Bạch Diệc Phi, nhưng kết quả hoàn toàn khác với dự đoán của gã.

Nhưng lúc này gã sẽ không kích động như vừa rồi nữa, gã không phải đối thủ của Bạch Diệc Phi, không thể tự mình bước lên cho người ta đánh được.

Bạch Diệc Phi không phải đến để báo thù cho Long Linh Linh sao? Được thôi, gã sẽ cho hắn ta biết cuối cùng Long Linh Linh sẽ thảm hại cỡ nào!

“Long Linh Linh đúng là do tao sai người bắt lại, đánh cô ta cũng là chủ ý của tao. Tao có thể nhìn thấy hết sau camera. Mỗi vết roi hằn lên cơ thể mềm mại của cô ta, từng roi từng roi một, Long Linh Linh kêu la thảm thiết. Loại cảm giác này thật sự quá phê!”

Liễu Chiêu Phong cố gắng miêu tả tình cảnh lúc đó: “Mày biết không, da dẻ cô ta mềm mịn như vậy, mỗi một roi quất xuống đều khiến da tróc thịt bong, máu văng tung tóe…”

“Mày muốn chết!”




Liễu Chiêu Phong thành công chọc giận Bạch Diệc Phi. Bạch Diệc Phi bước lên đánh thẳng vào mặt Liễu Chiêu Phong. Liễu Chiêu Phong kêu thảm một tiếng, sau đó gã nhổ ra một chiếc răng đầy máu.

“A! A! Bạch Diệc Phi! Mày…”

Bạch Diệc Phi đánh gã mấy đấm liên tiếp cũng không thể nguôi giận.

Lúc này Diệp Hoan vội vàng nói với bảo vệ: “Nhanh lên, kéo anh ta ra!”

Thật ra trước khi Diệp Hoan nói thì đám bảo vệ này đã hành động rồi, nhưng sức lực của Bạch Diệc Phi quá lớn, mấy người bọn họ cũng không kéo ra nổi.

Cho đến khi Bạch Diệc Phi nới lỏng tay thì mấy tên bảo vệ mới kéo Bạch Diệc Phi lùi về sau mấy bước, sau đó cả đám theo quán tính nghiêng ngả suýt ngã.

Bạch Diệc Phi hơi thở dốc, hai mắt anh nhìn chằm chằm Liễu Chiêu Phong. Vốn dĩ anh tưởng Diệp Hoan bắt Long Linh Linh, không ngờ lại là Liễu Chiêu Phong!

Vừa hay anh không động vào được Diệp Hoan, nhưng giết một tên Liễu Chiêu Phong thì hoàn toàn có thể.

Mà Liễu Chiêu Phong hiện tại đã hoàn toàn tuyệt vọng. Dù gã có làm gì thì Lý Tuyết cũng không thèm mở mắt ra nhìn gã, giờ gã cũng chẳng thèm quan tâm hình tượng mình trước mặt Lý Tuyết nữa.

Ngược lại Diệp Hoan khẽ nhíu mày nhìn Liễu Chiêu Phong, nhưng cuối cùng gã vẫn không nói gì.

Chương 475: Kiêu ngạo thì sao

Diệp Hoan cau mày nhìn Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi, đừng quá kiêu ngạo! Anh cho rằng Diệp Hoan tôi dễ bị ức hiếp sao?”

Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: "Tôi kiêu ngạo sao?"

"Sao không nói Liễu Chiêu Phong kiêu ngạo hả?"

"Bắt trợ lý của tôi, còn đánh đập cô ấy. Sao không nói cho mọi người nghe đi?"



"Hơn nữa hắn ta còn muốn cướp vợ tôi ngay trước mặt tôi!"

"Nếu tôi không đánh hắn ta thì tôi còn xứng mặt đàn ông không hả!”.

Diệp Hoan nghe vậy thì yên lặng nhìn Bạch Diệc Phi.

Những người trong hội trường dường như lặng đi.



Chuyện này là sao?

Đúng là nhà giàu lắm chuyện khuất tất mà!

Mọi người đều là dân thường thấp cổ bé họng, để bảo vệ bản thân đương nhiên bọn họ sẽ không xen vào chuyện này, chỉ yên lặng quan sát thôi.

Liễu Chiêu Phong bị Bạch Diệc Phi đánh cho không dậy nổi, gã vẫn nằm trên mặt đất, mà tên đó lại giống như con gián đánh mãi không chết, vẫn mạnh mồm mạnh miệng: "Ông đây kiêu ngạo thì sao? Ông vốn có tư cách để kiêu ngạo!"

"Bây giờ mày không phải chủ tịch của tập đoàn Hầu tước nữa? Mày kiêu ngạo cái đếch gì!"

Bạch Diệc Phi hừ lạnh một tiếng: "Ai bảo phải có thân phận địa vị mới được kiêu ngạo? Tao không có gì thì tao vẫn kiêu ngạo như thế đó, mày làm gì được tao?"

Liễu Chiêu Phong nghẹn lời, gã thật sự không biết trả lời thế nào.

Diệp Hoan lại lên tiếng: "Bạch Diệc Phi, tôi sẽ không nói những chuyện kia nữa, giờ anh đã phá hỏng hôn lễ của tôi, anh tính chuyện này như thế nào?"

“Tính thế nào ấy hả”, Bạch Diệc Phi chế nhạo: “Tính cái mẹ gì!”.

Diệp Hoan đột nhiên khựng lại, sau đó sắc mặt trầm xuống.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, người này quả thật rất to gan, không chỉ đánh người mà còn nói năng ngạo mạn như vậy, ngay cả Diệp Hoan cũng khâm phục dũng khí đó.

Lý Tuyết có chút chột dạ, hiện tại đã ồn ào đến mức này, phải giải quyết thế nào đây?

Bạch Diệc Phi hoàn toàn không lo lắng, nhưng trước đó anh cảm thấy nên để Lý Tuyết đi trước.

"Vợ à, em có thể đến bãi đậu xe đợi anh không?"

Lý Tuyết hơi giật mình, cô hỏi lại: "Anh định làm gì?"

Cô không ngu ngốc đến nỗi không nhận ra anh đang muốn tách cô ra.

Bạch Diệc Phi khẽ mỉm cười: "Không có gì, đợi chuyện này kết thúc thì chúng ta sẽ trở về".

“Được”, Lý Tuyết cắn môi, dù biết lời anh nói không đáng tin, nhưng cô không muốn Bạch Diệc Phi lo lắng cho mình, vì thế đã gật đầu đồng ý.

Bạch Diệc Phi bảo Lý Tuyết đi, Diệp Hoan cũng không để nhân viên bảo vệ ngăn lại, Liễu Chiêu Phong muốn nói gì đó nhưng Diệp Hoan lại mắng: "Liễu Chiêu Phong, đủ rồi!"

Liễu Chiêu Phong nhìn Lý Tuyết đi ra ngoài rồi khuất dạng, dù gã không cam lòng cũng không làm được gì cả, hiện giờ gã phải nghe lời Diệp Hoan.

Bạch Diệc Phi kinh ngạc nhìn Liễu Chiêu Phong, nhưng anh cũng không quan tâm mà chỉ nhếch mép nói: "Bây giờ tao có thể thoải mái ra tay được".

Bạch Diệc Phi đến trước mặt Liễu Chiêu Phong, anh lập tức dùng tốc độ không ai ngờ tới đấm một đấm.

Liễu Chiêu Phong chật vật hồi lâu mới đứng dậy được, lúc này gã lại bị Bạch Diệc Phi đánh tiếp.

"Á!"

"Á!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Bạch Diệc Phi dùng hết sức lực đánh Liễu Chiêu Phong, dường như muốn đánh chết gã.

Tuy nhiên Diệp Hoan đương nhiên không để chuyện này xảy ra.

“Ngơ ra đấy làm gì?”, sau khi Diệp Hoan la lên thì đám bảo vệ vội vàng chạy tới.

Bạch Diệc Phi bị nhân viên bảo vệ giữ lại, nắm đấm của anh cũng chậm lại rất nhiều. Bạch Diệc Phi lập tức vùng dậy giơ chân đá.

“Bụp!”

“Bụp!”

Vài nhân viên bảo vệ bị Bạch Diệc Phi đạp ngã xuống đất.

Tất cả mọi người đều sững sờ, mạnh thật sự?

Có hẳn mấy nhân viên bảo vệ đấy? Vậy mà một đạp đã đá bay một người rồi.

Sắc mặt Diệp Hoan vô cùng kém: "Một đám vô dụng!"

Đúng lúc này một nhóm cảnh sát bất ngờ ập vào.

"Đứng nguyên!"

Âm thanh này khiến mọi người sợ hãi, tại sao cảnh sát lại tới?

Diệp Hoan nhìn thấy cảnh sát thì cau mày: "Ai gọi cảnh sát?"

Giọng nói gã rất nhỏ, gã không định hỏi ai cả, nhưng Phùng Tiên Tiên đứng bên cạnh nghe được đã trả lời: "Là em báo".

"Bạch Diệc Phi thật sự quá kiêu ngạo, còn dám ra tay đánh người, nếu không gọi cảnh sát thì đám cưới của chúng ta sẽ hỏng mất!"

Vừa rồi Phùng Tiên Tiên không phản ứng gì, thật ra cô ta đã bí mật gọi điện cho cảnh sát, chỉ cần cảnh sát đến và nhìn thấy Bạch Diệc Phi gây rối đám cưới, còn đánh nhau ở nơi công cộng thì chắc chắn sẽ bị đưa đến đồn cảnh sát.

Cô ta nghĩ đây là cách tốt, cũng nghĩ rằng bản thân đã giúp Diệp Hoan giải quyết rắc rối, vì vậy cô ta nói một cách rất tự hào.

Nhưng Diệp Hoan lập tức sa sầm mặt, gã nhỏ giọng hét lên: "Ai bảo em gọi cảnh sát?"

Phùng Tiên Tiên giật mình: "Em..."

Diệp Hoan nhắm mắt hít sâu một hơi: "Câm miệng, giờ đừng nói gì!"

Sau khi cảnh sát xuất hiện thì Bạch Diệc Phi cũng dừng lại, còn Liễu Chiêu Phong thì nằm trên mặt đất, khuôn mặt gã sưng tấy vì bị đánh, nếu không nhìn kỹ thì thật sự không thể nhận ra gã là ai.

“Làm sao vậy?”, một cảnh sát dẫn đầu đi tới trước mặt Bạch Diệc Phi: "Anh là người đánh nạn nhân và gây chuyện hả?"

Bạch Diệc Phi thản nhiên nhìn người cảnh sát trước mặt, vẻ ngoài chừng ba mươi đến bốn mươi tuổi, trông rất hiền hậu, nhưng trong sự hiền hậu lại toát lên vẻ đoan chính và uy nghiêm.

“Tôi chỉ đánh người chứ không gây chuyện”, Bạch Diệc Phi nhẹ giọng đáp.

Cảnh sát trưởng khá bất ngờ, anh ta cũng chưa bao giờ gặp một người trực tiếp như vậy, nhưng ông ta cũng tự giới thiệu: "Tôi tên là Kim Đường, là cảnh sát trưởng khu vực này. Tôi đã tận mắt nhìn thấy anh đánh ai đó, vì vậy anh phải đi theo tôi về đồn, mời anh hợp tác cho”.

Bạch Diệc Phi không đáp.




Kim Đường lấy còng tay ra: “Đi thôi!”

Bạch Diệc Phi liếc mắt nhìn Diệp Hoan, anh duỗi tay ra.

Bạch Diệc Phi vì chuyện của Tần Hoa nên không chống đối lại cảnh sát, anh biết chuyện này là bắt buộc nên cũng không từ chối.

Đúng lúc này một người khác đã đi tới đại sảnh.

“Chờ một chút!”, người đàn ông này là Vương Lâu.

Vương Lâu mặc vest đen đi vào, sau lưng là hai vệ sĩ vạm vỡ.

"Xin chào cảnh sát, tôi là Vương Lâu, cũng là chủ của khách sạn này. Chắc có hiểu lầm gì rồi".

“Hiểu lầm?”, Kim Đường không quan tâm cậu ta là ai, anh ta chỉ quan tâm đến vấn đề hiểu lầm? Anh ta tận mắt chứng kiến cảnh Bạch Diệc Phi đánh người tới tấp mà.

Vương Lâu cười nhẹ nói: "Đây là bạn tôi. Cậu ấy không đến đây gây rối, mà là được mời dự đám cưới".

"Về vụ đánh này thì thật ra là vở kịch vui tôi sắp xếp cho cô dâu chú rể. Cũng là để kích hoạt bầu không khí. Nghe thì có vẻ nghiêm trọng, nhưng thật ra không phải đánh thật".

Kim Đường ngẩn ra nhìn Vương Lâu: "Mặt mũi thành thế này mà không phải là đánh người thật ấy hả?”

Vương Lâu cười nhẹ: "Thật ra hai người họ thường xuyên đánh đấm giao lưu, mặt mũi bầm tím sưng tấy cũng là chuyện thường. Quan hệ của bọn họ rất tốt, phải không? Chiêu

Chương 476: Cố sống để về gặp vợ

Vương Lâu nhìn Liễu Chiêu Phong với ánh mắt cảnh giác, còn ánh mắt Liễu Chiêu Phong thì sáng quắc lên, dường như nghĩ đến gì đó nên lúc này mới nghiến răng nghiến lợi, nói: “Chúng tôi chỉ đùa nhau thôi mà”.

Kim Đường thấy thế thì khẽ chau mày, rõ ràng là mọi chuyện không phải như vậy, vì thế nói với Liễu Chiêu Phong: “Có phải anh bị uy hiếp nên mới nói như thế không? Nếu là vậy thì anh có thể nói thật với chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho anh”.

Liễu Chiêu Phong chỉ vào miệng sưng đỏ của mình nói: “Đồng chí cảnh sát ơi, tôi không bị uy hiếp gì cả, thật đấy ạ. Chúng tôi chỉ đùa chút thôi, trước đây cũng như vậy mà”.

Lúc này, Diệp Hoan cũng đi ra nói: “Thưa anh cảnh sát, tôi có thể làm chứng anh ấy nói đều là thật. Chúng tôi đều là bạn, tôi cũng thường xuyên nhìn thấy họ như vậy, vì vậy anh hiểu nhầm rồi”.



Kim Đường nhìn họ một cái, trầm giọng nói: “Nếu đã vậy thì ai đã báo cảnh sát? Các người làm như này là báo động giả, làm lãng phí lực lượng của chúng tôi”.

Vương Lâu khẽ cười, nói: “Điều này thì tôi không biết”.

Diệp Hoan lắc đầu, cũng với bộ dạng không biết gì. Phùng Tiên Tiên thì nấp sau lưng Diệp Hoan, không nói một lời. Còn Bạch Diệc Phi cũng không nói gì mà nhìn Vương Lâu và Diệp Hoan với ánh mắt khác thường.

Vương Lâu trước đó đã phản bội anh, dùng đủ mọi cách cướp đoạt tập đoàn Hầu Tước, không những thế còn ngầm giở nhiều trò ngáng chân anh, hai ngày trước còn phái người đến giết anh. Nhưng hôm nay cậu ta lại ra mặt nói giúp anh, đây là ý gì? Vương Lâu muốn làm gì?



Còn Diệp Hoan, ân oán giữa bọn họ không cần nói thêm nữa. Ban nãy gã vẫn còn hô to hét lớn với anh, vậy mà giờ lại nói giúp anh. Trong chuyện này nhất định có vấn đề.

Càng không nói đến Liễu Chiêu Phong, không ngờ gã lại thừa nhận họ chỉ đùa nhau thôi. Không ai hiểu rõ hơn anh, Liễu Chiêu Phong mong anh chết quá đi ý chứ, thế mà dám nói trước mặt cảnh sát là bạn thân? Đúng là trò cười.

Thái độ khác thường của ba người khiến Bạch Diệc Phi càng thêm cảnh giác.

Kim Đường không thấy ai đứng ra nói là mình báo cảnh sát, cuối cùng đành cảnh cáo vài câu rồi dẫn người của mình rời đi.

Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Thật sự cảm ơn mấy người bạn, tôi còn có việc, đi trước nha”, nói xong anh đứng lên rời khỏi phòng lớn.

Liễu Chiêu Phong không cam tâm, dựa vào đâu gã bị đánh thành ra bộ dạng này mà Bạch Diệc Phi lại ung dung rời đi? Vì thế mà Liễu Chiêu Phong định gọi giật Bạch Diệc Phi lại.

“Đủ rồi”, Diệp Hoan quát lên một tiếng, nói: “Còn chưa đủ mất mặt sao?”

Liễu Chiêu Phong nghe thấy vậy thì trợn trừng mắt nhìn Diệp Hoan, nói: “Mẹ kiếp! Anh có bị đánh đâu, tất nhiên anh không bận tâm rồi. Anh nhìn xem tôi bị đánh thành ra bộ dạng gì?”

Diệp Hoan chau mày, quét nhìn khách quý một lượt, trầm giọng nói: “Các vị, thật xin lỗi, để mọi người phải xem trò cười rồi. Đợi lát nữa sẽ đổi sang bữa tiệc mới, mọi người cứ ăn uống no nê. Tôi vẫn còn chút chuyện, không thể tiếp mọi người được, thật lòng xin lỗi”.

“Đi thôi”, Diệp Hoan nói xong thì kéo Phùng Tiên Tiên rồi lại liếc mắt với Liễu Chiêu Phong và Vương Lâu.

Thấy vậy bốn người liền rời khỏi phòng lớn.

Quan khách trong phòng liếc mắt nhìn nhau, hôm nay đúng là được xem vở kịch hay. Nhưng họ vì suy nghĩ đến tiền đồ của mình nên vẫn không dám nói năng linh tinh.

Nếu như Diệp Hoan đã nói sẽ có bữa tiệc mới, vậy thì họ sẽ đợi, đến bữa tiệc thì chỉ cần được ăn uống no nê là được.



Sau khi Bạch Diệc Phi rời đi thì anh đến bãi đỗ xe.

“Anh không sao chứ?”, Lý Tuyết nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì nhanh chóng xuống xe rồi đi đến trước mặt anh.

Trong lòng Bạch Diệc Phi thấy ấm áp, nói: “Không sao, anh rất ổn”.

“Chồng à, mặc dù không còn tập đoàn Hầu Tước nhưng không sao, em có thể kiếm tiền nuôi cả nhà. Chẳng phải chúng ta vẫn còn công ty đá quý Phúc Thụy sao?”

Lý Tuyết nói rất nghiêm túc, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định và mong đợi.

Trong lòng Bạch Diệc Phi thấy cảm động rồi lại nghĩ đến những nghi ngờ trước đó, hỏi: “Sao em lại đến đây?”

Tối qua mới đến thăm Lý Tuyết, hôm nay cô lại ra được rồi. Vương Lâu thả người ra rồi sao?

Cứ coi như Vương Lâu cố ý thả người ra, vậy Lý Cường Đông thì sao? Cô là con gái ruột của ông ấy mà, lẽ nào ông ấy không biết hôm nay nguy hiểm biết nhường nào?

Vừa nghĩ đến đây, Bạch Diệc Phi lại có chút bực tức, đến con gái ruột của mình mà cũng lôi ra để lợi dụng sao?

Lý Tuyết không có cảm giác gì, chỉ thản nhiên đáp: “Hai kẻ canh chừng em nói là tập đoàn Hầu Tước đã là của Liễu Chiêu Phong rồi, em thấy lo cho anh nên nhân lúc họ không để ý nên lén chạy ra”.

“Vợ à…”, Bạch Diệc Phi thấy trong lòng căng thẳng. Lý Tuyết có thể vì anh mà không màng nguy hiểm chạy ra ngoài, chỉ là muốn nói cho anh là không có Hầu Tước thì họ vẫn có thể sống được.

Lý Tuyết tựa vào ngực của Bạch Diệc Phi, cảm nhận được sự ấm áp của anh, nói: “Chồng ơi, chúng ta về nhà đi”.

Bạch Diệc Phi ngưng lại một lúc, ánh mắt sáng ngời. Anh cũng muốn về nhà nhưng hôm nay chắc chắn sẽ là ngày bất bình thường.

“Tuyết Nhi, em về trước được không? Anh vẫn còn chút chuyện cần xử lý”, Bạch Diệc Phi khẽ nói.

Lý Tuyết rời khỏi vòng tay của Bạch Diệc Phi, nhìn anh nói: “Chuyện gì vậy? Em đi cùng anh”.

Bạch Diệc Phi nhìn cô với ánh mắt thản nhiên, nói: “Thật ra anh còn có một bệnh viện tư nhân, là bệnh viện ở chỗ bác sĩ Ngưu đấy, chắc em biết”.

“Ngưu Vọng bảo anh đến bệnh viện ở thành phố, tìm một bác sĩ ngoại khoa”.

Lý Tuyết sau khi nghe thấy thế thì nói: “Vậy chúng ta cùng đi đi”.

“Không đi cùng được”, Bạch Diệc Phi nói tiếp: “Anh Ngưu nói là tính khí bác sĩ đó rất kỳ quái, anh cũng khó khăn lắm mới có được cơ hội này, vì vậy…”.




“Được rồi…”, Lý Tuyết gật đầu, nói: “Vậy… Em đợi anh ở ngoài nha?”

Thật ra Lý Tuyết không yên tâm Bạch Diệc Phi một mình ở thành phố Bắc Hải, cô sợ có người gây bất lực đối với anh.

Bạch Diệc Phi cũng biết được suy nghĩ của Lý Tuyết, trong lòng anh cảm động nhưng cũng không thể bỏ mặc cô ấy. Anh không muốn cô gặp bất cứ nguy hiểm gì.

“Không phải là còn chuyện của đá quý Phúc Thụy sao? Em đi mấy ngày rồi, em nên quay về xử lý đi, dù sao em mới là sếp của công ty mà”.

“Hơn nữa, em không cần lo lắng cho anh đâu, hiện giờ thân thủ của anh tốt lắm, lại có Bạch Hổ và Từ Lãng đi cùng, tuyệt đối không có vấn đề gì đâu”, Bạch Diệc Phi nói chắc chắn.

Cuối cùng thì Lý Tuyết cũng miễn cưỡng tin lời Bạch Diệc Phi, cô lái xe của anh rời đi.

Bạch Diệc Phi đứng một lúc rồi mới xoay người đến xe của đám Bạch Hổ.

Bạch Hổ và Từ Lãng ở trên xe đều quan sát Bạch Diệc Phi, thấy anh lên xe, Từ Lãng lên tiếng: “Nếu sống thì có thể quay về gặp vợ của anh rồi”, một câu nói khiến Bạch Diệc Phi sững người.

Đúng thế, nếu sống thì anh có thể quay về gặp Lý Tuyết rồi. Bất luận hôm nay gặp chuyện gì, bao nhiêu cao thủ thì anh cũng không thể chết được.

Chương 477: Trận chiến sinh tử

Ánh mắt Bạch Diệc Phi kiên định hơn rất nhiều.

“Cứ giải quyết Liễu Chiêu Phong trước đã”, trước đó anh và Liễu Chiêu Phong vẫn còn món nợ, cộng với chuyện gã làm với Long Linh Linh và Lý Tuyết hôm nay đều khiến Bạch Diệc Phi cảm thấy không nên để kẻ này sống trên thế giới này được nữa.



Trong phòng nghỉ của biệt thự Hải Cảnh, sau khi vào nhà thì Liễu Chiêu Phong nổi nóng: “Các người có ý gì vậy?”



“Cứ dễ dàng thả cho Bạch Diệc Phi đi vậy sao?”

Diệp Hoan nhìn Liễu Chiêu Phong, phẫn nộ nói: “Đồ ngu”.

“Mẹ kiếp…”, Liễu Chiêu Phong bị khích cho bực tức, lúc này muốn ra tay đánh Diệp Hoan.

Vương Lâu kịp thời đi lên trước nắm chặt lấy Liễu Chiêu Phong, nói: “Cậu bình tĩnh chút”.



Liễu Chiêu Phong buông Vương Lâu ra, nói: “Tôi bình tĩnh? Bình tĩnh cái quái gì. Rõ ràng là có cơ hội tốt xử lý Bạch Diệc Phi rồi, thế mà các người lại nói giúp hắn”.

“Sao, các người hối hận rồi à?”

Vương Lâu thản nhiên nói: “Không phải là hối hận mà là bù đắp”.

“Bù đắp?”, Liễu Chiêu Phong nói với vẻ không hiểu: “Bù đắp cái gì?”

Vương Lâu không đáp lại mà hỏi: “Tôi muốn biết là ai đã báo cảnh sát?”

Nói xong, Phùng Tiên Tiên cúi đầu trả lời: “Là tôi…”.

Cô ta không biết tại sao không thể báo cảnh sát được. Nhưng khi nhìn thái độ của Diệp Hoan, biết gã nổi nóng nên cô ta mới cúi đầu xuống, sợ gã nói cô ta.

Diệp Hoan sau khi nghe thấy lời này thì mắng: “Ngu xuẩn”.

Phùng Tiên Tiên có chút tủi thân, nói với vẻ không phục: “Tại sao không thể báo cảnh sát? Hắn làm loạn đám cưới của chúng ta như vậy mà còn không báo cảnh sát được?”

“Báo cảnh sát? Sau đó hắn lại được cảnh sát bảo vệ à?”, Diệp Hoan hỏi: “Vậy thì còn giết cái quái gì nữa?”

Hôm nay vốn định giết Bạch Diệc Phi nhưng nếu cảnh sát nhúng tay vào thì giết kiểu gì nữa?

“Hiện giờ chắc Bạch Diệc Phi chuẩn bị về thành phố Thiên Bắc rồi, trận chém giết này mới chỉ bắt đầu thôi”.



Đám Bạch Diệc Phi sau khi rời đi thì đến một quán bar rồi đặt một phòng lớn. Đến buổi trưa rồi, họ cũng cần ăn cơm, cũng cần bổ sung thể lực nữa.

Đợi đến chiều sẽ có một trận chiến sinh tử, không có sức lực thì sao đánh với chúng được?

Mười mấy người ngồi vây quanh bàn tròn lớn, Bạch Diệc Phi không cho mọi người uống rượu mà uống trà thôi.

Bạch Diệc Phi đứng lên, bưng chén trà, nói: “Các anh em, tôi lấy trà thay rượu, chúc hôm nay chúng ta đều sống sót trở về”.

“Không, tôi muốn nói là hôm nay tất cả đều phải sống”.

“Nào, cạn chén”.

“Cạn chén”, mọi người đứng lên, tất cả đều lấy trà thay rượu, chạm chén rồi một hơi uống cạn.

Đám người này hoặc là bỏ mạng hoặc là vì tiền nhưng lúc này họ có thể cảm nhận được, đi theo Bạch Diệc Phi, không những có tiền mà họ còn thấy được sự yêu quý và bảo vệ của ông chủ như Bạch Diệc Phi với thuộc hạ, cũng cảm nhận được ông chủ coi trọng anh em.

Sau bữa cơm, mọi người không vội rời khỏi quán bar, Bạch Diệc Phi bảo họ nghỉ ngơi một lát.

Đến hai giờ rưỡi, Trương Hoa Bân gọi điện tới.

“Hôn lễ của Diệp Hoan kết thúc, quan khách cũng tiễn đi hết rồi, họ sắp rời khỏi biệt thự”.

Vừa cúp điện thoại, Bạch Diệc Phi liếc mắt với Trần Ngạo Kiều. Trần Ngạo Kiều hơi hiểu chút, lập tức đứng lên, dẫn một thành viên trong đó rời đi.



Ba giờ, cuối cùng Diệp Hoan cũng xử lý xong mọi chuyện, bọn họ cũng phải rời đi. Diệp Hoan dẫn Phùng Tiên Tiên ngồi vào xe Bently.



mot-buoc-526.jpg
transparent.gif




Bạch Diệc Phi bị bao nhiêu cao thủ vây giết, vẫn còn thời gian để ý đến gã sao?

Vương Lâu ở bên cạnh nhìn Liễu Chiêu Phong, nói với ý vị sâu xa: “Hóa ra cậu không phải là người của hắn”.

Liễu Chiêu Phong quay đầu nhìn Vương Lâu, nói: “Đừng tự cho mình là đúng”.

Vương Lâu nhún vai nhưng cũng nhắc nhở một câu: “Diệp Hoan nói không sai, cậu nên cẩn thận chút”.

“Cẩn thận cái quái gì”, Liễu Chiêu Phong không để ý, nói: “Bạch Diệc Phi thân mình khó giữ, lẽ nào còn có thể phân thân giết tôi nữa?”

Vương Lâu thấy thế không nói nhiều, xoay người đi vào xe xịn của mình rồi rời đi.




Liễu Chiêu Phong phỉ nhổ một cái, nói: “Ai cũng ra vẻ thần bí làm gì? Có bản lĩnh thì tự mình đi giết Bạch Diệc Phi đi”. Sau khi oán trách một câu, Liễu Chiêu Phong vẫn thấy không cam lòng, nhấc chân lên đá xe của mình một cái. Kết quả là chưa nguôi giận được mà chân thì đau.

“Mẹ kiếp”, trong lòng Liễu Chiêu Phong cảm thấy không vui, vì thế lái xe đến KTV. Gã vốn muốn đến quán bar nhưng lúc này quán bar chưa mở nên đành phải chọn KTV.

Gã đến KTV, một mình gọi mấy chai rượu, không bao lâu đã uống hết một chai.

“Dựa vào đâu?”

“Dựa vào đâu mà ông đây không bằng được Bạch Diệc Phi?”

“Hắn là cái quái gì? Chỉ là may mắn chút thôi”.

“Mẹ kiếp, giờ hắn sắp chết rồi mà Lý Tuyết vẫn cố chấp cam tâm đi theo hắn”.

“Coi thường tôi phải không? Tôi muốn xem đợi lúc Bạch Diệc Phi chết rồi em sẽ làm thế nào?”

“Ông đây đợi Bạch Diệc Phi chết rồi sẽ cướp em về tay mình, chả lẽ hắn có thể từ quan tài nhảy ra hay sao?”

“…”, Liễu Chiêu Phong vừa mắng chửi vừa uống rượu, bộc phát hết nỗi không cam tâm và đố kỵ của mình nhưng tất cả đều vô dụng.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Chương 478: Đòn chí mạng

“Mẹ kiếp, ai cho phép các người vào đây?”, Liễu Chiêu Phong đang tức giận, lúc này nói.

Nhưng người bước vào không phải là nhân viên phục vụ mà là người đàn ông mặc áo đen.

Người đàn ông đóng cửa phòng lại rồi đi đến trước mặt Liễu Chiêu Phong.

Sau khi nhìn thấy vậy thì gã nhanh trí nấp trong góc, hỏi: “Anh là ai? Muốn làm gì?”



Người đàn ông cúi đầu, giọng nói ồm ồm: “Giết mày”.

Liễu Chiêu Phong trợn trừng hai mắt và rồi…



Trong quán bar, Bạch Hổ cúp điện thoại nói với Bạch Diệc Phi: “Phía Trần Ngạo Kiều làm xong việc rồi”.



“Ừm, đi thôi”, Bạch Diệc Phi từng muốn đổi xe khác nhưng anh hiểu rằng, kể cả đổi xe thì đám người kia vẫn tìm ra anh. Chính vì thế, chi bằng không đổi nữa.

Đến đúng lúc lắm, chẳng phải đến giết anh sao? Vậy thì anh sẽ giết chúng trước.

Bạch Diệc Phi cứ thản nhiên lái xe của mình đi trên đường về thành phố Thiên Bắc.

Anh không biết đám người đó ở đâu và sẽ xuất hiện ở chỗ nào nhưng anh có thể chắc chắn là chúng nhất định sẽ lộ diện.

Trên đường đi, tất cả mọi người đều nâng cao cảnh giác. Địa điểm tốt nhất để giết một người, tất nhiên là trên đường hoặc ở nơi xa xôi.

Đoạn đường từ thành phố Bắc Hải đến thành phố Thiên Bắc phải đi qua vùng ngoại ô, sau đó mới lên đường cao tốc được.

Sở dĩ gọi là ngoại ô bởi vì ở đây có rất ít người ở và nhà cao tầng.

Nơi heo hút như này nếu muốn xử lý ai đó cũng là việc dễ dàng và cũng không ai phát hiện ra. Quả nhiên, nơi này vô cùng thu hút sự chú ý của đối phương.

Bạch Hổ thông qua gương chiếu hậu nhìn thấy mấy chiếc xe màu đen đang đuổi theo họ, vì thế bình tĩnh nói: “Đến rồi đó”.

Bạch Diệc Phi cũng nhìn thấy rồi, anh ừm một tiếng, nói: “Tìm một nơi hẻo lánh rồi dừng lại”.

“Tôi biết rồi”, Bạch Hổ theo như lời Bạch Diệc Phi nói, anh ta tìm một đoạn đường hẻo lánh, sau đó dừng ở nơi cách một km đều không có người dân nào.

Xe của Bạch Diệc Phi dừng lại thì mấy xe đi theo xe của anh cũng dừng lại. Không bao lâu, đoạn đường hẻo lánh này có mười mấy chiếc xe cùng dừng lại. Rồi mấy phút sau, người trên xe đều xuống hết.

Đám người Bạch Diệc Phi tổng cộng mười mấy người bị hơn trăm người vây chặt. Tình huống như này lại xuất hiện. Nhưng khác biệt là đối thủ họ gặp mạnh hơn lần gặp ở biệt thự rất nhiều. Khí thế của những kẻ đến lần này cũng huênh hoang hơn trước. Hơn nữa, vừa xuống xe không nói câu gì mà lấy đao ra xông lại luôn.

Bạch Diệc Phi ánh mắt chăm chú, nói: “Giết! Giết thành đường máu luôn”. Chỉ giết hết được đám này thì họ mới có thể sống sót được.

“Giết”, mọi người cùng hô lên, cũng lấy ra vũ khí của mình xông ra. Trận chém giết bắt đầu diễn ra.

Bạch Diệc Phi xông vào đám đông, anh dùng chiêu thức lúc trước rồi nhấc chân lên. Nhưng đối phương mạnh hơn anh tưởng tượng rất nhiều.

Cú đá của anh chưa đá lên người kẻ địch thì đã bị người ta ngăn lại rồi vặn tay một cái.

“Bụp”, Bạch Diệc Phi lùi về sau mấy bước rồi ôm ngực của mình.

Mạnh! Quả thật rất mạnh. Đám người này mới là thực lực thật sự của bốn gia tộc lớn. Nhưng vậy thì đã sao?

Hôm nay anh nhất định phải sống. Anh lại xông lên rồi bắt đầu đánh đấm loạn hết cả.

Chiêu thức hỗn loạn này khiến kẻ địch không đỡ lại được. Bạch Diệc Phi chiếm ưu thế mấy lần, đoạt cây đao lại rồi nhân cơ hội giết được mấy người. Bạch Hổ thì nhiều kinh nghiệm hơn. Anh ta biết đối phương là cao thủ nên ra tay không nể nang gì.

Còn Từ Lãng võ công yếu hơn Bạch Hổ một chút, nếu gắng gượng khéo sẽ chịu thiệt. Cũng may Từ Lãng giỏi ám sát nên có các kỹ thuật, hiện giờ cũng được coi là có đất dụng võ rồi. Những người còn lại đều là những cao thủ đẳng cấp nên đối phó với những kẻ này cũng không tốn sức lắm.

Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Bởi vì họ chỉ có mười mấy người, còn đối phương có gần một trăm người.

Mười mấy người đấu với trăm người, kết quả đã quá rõ rồi. Nhưng không có ai từ bỏ, không có ai van xin. Bọn họ chiến đấu với hy vọng tìm vinh quang cho mình.



mot-buoc-478.jpg
transparent.gif




Bọn họ chưa từng gặp ai giống như Bạch Diệc Phi, đứng bên bờ cái chết rồi mà đột nhiên bộc phát ra lực mạnh đến thế, đã thế còn phấn chấn hơn, khiến người của anh cũng vực dậy tinh thần theo.

“Cứ đợi đi, dù sao thì chúng ta cũng đông người, bọn họ cũng không chịu được bao lâu đâu”.

“Đúng vậy, đợi lúc họ không chịu được thì chúng ta mặc ý chém giết”, cuộc đối thoại này đám Bạch Diệc Phi không nghe thấy. Vì trong mắt các anh chỉ có giết, đợi khi giết hết bọn này thì mới có thể sống được.




Nhưng giống như đám người kia nói, có bùng nổ đến mức nào thì cũng là con người, con người không phải là máy móc. Đánh đấm thời gian dài như vậy cũng sẽ mất sức. Họ bây giờ chỉ không ngừng giơ tay, đá chân và né tránh theo bản năng thôi.

Bạch Diệc Phi cảm thấy cơ thể mình đã tê dại, không còn bất cứ cảm giác gì nữa.

Lúc này, những người còn lại vẫn còn năm sáu mươi người, còn họ thì bị thương toàn bộ rồi, cũng may là vẫn chưa có ai chết.

“Cẩn thận”, Bạch Diệc Phi nghe thấy giọng nói của Từ Lãng, hếch mắt lên, một đao đi đến trước mặt, suýt nữa đâm vào tim anh.

Bạch Diệc Phi muốn ra tay, muốn né tránh nhưng anh thật sự không còn sức lực nữa, đến nhấc tay ngăn lại cũng không có.

Đúng lúc này, tiếng súng vang lên.

“Bùm”, tên đứng trước mặt Bạch Diệc Phi trợn trừng mắt, đao dừng lại cách Bạch Diệc Phi chỉ còn hai cm nữa. Tiếp đó, tên đó chết không nhắm mắt ngã sấp xuống đất.

Lúc này, tất cả mọi người đều dừng lại nhìn về hướng súng nổ.

Ở vị trí cách họ không xa có một người đàn ông trung niên tầm ba mươi bốn mươi tuổi, cắt đầu đinh, không có gì đặc biệt nhưng tay hắn cầm một khẩu súng đang nhắm vào họ.

“Người này là ai vậy?”

Chương 479: Cuộc đua xe tử thần

Những người muốn giết Bạch Diệc Phi đều nghi ngờ, còn đám người Bạch Diệc Phi cũng thấy kỳ lạ. Bọn họ không quen người này nhưng ban nãy người này lại cứu Bạch Diệc Phi một mạng. Lẽ nào hắn đến giúp Bạch Diệc Phi sao?

Nhưng hắn là ai? Tại sao lại giúp Bạch Diệc Phi?

Những kẻ đến để giết Bạch Diệc Phi thấy vậy thì quát lớn: “Người của ai kia? Báo tên đi?”

Người đó nghe thấy vậy thì bước từng bước lại nhưng không hề trả lời câu hỏi của họ. Đám người Bạch Diệc Phi thấy vậy thì liếc mắt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.



Đám người kia không đợi được nữa, nói: “Mẹ kiếp! Ông đây đếch thèm quan tâm mày là người của ai? Cứ giết Bạch Diệc Phi trước đã rồi tính”, nói xong đám đông lại xông lên tấn công Bạch Diệc Phi.

Còn lúc này, người kia giơ súng lên bắn vài phát khiến những kẻ tiến lại gần Bạch Diệc Phi đều sợ hãi và dừng động tác.

Họ đã hiểu, người này đến để giúp Bạch Diệc Phi.

Còn người đó đi đến trước mặt Bạch Diệc Phi, cầm súng chỉ vào đám đông.



“Mẹ kiếp, đó là người của Bạch Diệc Phi”.

“Giết”.

“Nhưng trong tay hắn có súng”.

Có súng vẫn tốt hơn là binh khí lạnh, tốc độ của súng nhanh, còn bắn được ở cự ly xa. Chỉ cần đám kia tiến lại gần thì sẽ bị súng bắn vỡ đầu, vì vậy chúng mới do dự.

Bạch Diệc Phi đứng phía sau người đó, trầm giọng hỏi: “Anh là ai?”

“Cái này không quan trọng, quan trọng là tôi đến giúp anh”, người đàn ông đó thản nhiên nói.

Bạch Diệc Phi nheo mắt nhìn hắn, nói: “Anh có mục đích gì?”

Anh không tin một người không quen biết lại không do dự gì mà đến giúp mình, dựa vào cái gì chứ? Chỉ có thể nói là hắn có mục đích khác, thậm chí là muốn độc chiếm công lao.

Chỉ cần bắt được Bạch Diệc Phi thì có thể ép Bạch Vân Bằng xuất hiện. Đến lúc đó lại giết tiếp Bạch Vân Bằng, như vậy hắn sẽ có quyền khai phá Lam Đảo rồi.

Người đàn ông nghe thấy thế thì cười khổ, nói: “Tôi thật sự đến để giúp anh, không có mục đích gì cả”.

Bạch Diệc Phi không tin lời của hắn nhưng cũng không nói thêm gì. Ít nhất là hiện tại, người đàn ông này đang giúp anh nên anh cũng không ngu gì mà từ chối.

Trong đám người đối diện có người lớn tiếng nói: “Hắn chỉ có một khẩu súng, đạn cũng có hạn. Chúng ta đông người, đợi khi hắn bắn hết đạn rồi thì chúng ta sẽ ra tay”, lời nói vừa dứt thì mọi người như có tinh thần hơn. Chỉ có một khẩu súng, ban nãy bắn ra mấy phát rồi, chắc chắn sẽ còn không quá mười viên đạn nữa. Họ còn năm mươi sáu mươi người, lẽ nào không đánh lại được?

Vì thế, mọi người đều không quan tâm, cứ thế xông lên.

Người đàn ông thấy thế thì phản ứng cực nhanh, hắn kéo Bạch Diệc Phi chạy đi, vừa chạy vừa bắn vài phát về phía sau.

“Bùm, bùm”, lại mấy tiếng vang lên và mấy người ngã xuống.

Bạch Diệc Phi bị kéo chạy đi mấy bước, sau đó mới kịp phản ứng lại. Anh dừng lại rồi nói: “Mẹ kiếp, anh kéo tôi chạy theo à?”

“Nếu không thì thế nào? Anh đánh không lại chúng đâu”, người đàn ông nghiêm túc nói.

Bạch Diệc Phi hất tay người đó ra, nói: “Tôi không phải loại người bỏ mặc anh em của mình đâu, tính mạng của họ cũng quan trọng”, nói xong anh không để ý gì mà quay lại.

“Anh…”, người đàn ông đó bất lực, đành phải quay lại cùng, trong lúc đó còn dùng súng giết được mấy tên nữa.

Bạch Diệc Phi xông lại, bởi vì ban nãy ngưng nghỉ không đánh nên giờ anh cũng có chút sức có thể chiến đấu rồi.

Người đàn ông đó đến bên cạnh anh, vừa bảo vệ anh vừa nói: “Anh cứ ở lại đây thì anh em của anh sẽ liên lụy theo đấy”.

“Nếu như anh đi thì đám người kia sẽ không tiếp tục nhằm vào họ nữa”.

Bạch Diệc Phi nghe thấy thế thì kinh ngạc. Sao anh không nghĩ đến điểm này nhỉ? Anh chỉ nghĩ đến việc không thể vứt bỏ anh em của mình nhưng lại không nghĩ, làm như này lại hại họ.

Mọi người hiện giờ đều không trụ được bao lâu nữa, sớm muộn gì cũng chết. Nhưng nếu như anh đi rồi, mục tiêu của đám kia là anh, tất nhiên sẽ không để ý đến đám Bạch Hổ nữa.

Lúc này, Bạch Diệc Phi hiểu ra rồi. Người đàn ông thấy thế liền hét một câu: “Anh đi đi, tôi sẽ yểm trợ cho anh”.

Bạch Diệc Phi gật đầu, nói với đám Bạch Hổ: “Phải sống”, xong rồi anh không quay đầu lại mà rời đi.

Người đàn ông kia yểm trợ sau người anh, hai người cùng nhau phá vòng vây rồi nhanh chóng trèo lên con xe ở bên ngoài. Người đàn ông lái xe còn Bạch Diệc Phi ngồi ở ghế phụ.

Đám người kia thấy vậy thì cũng nhanh chóng trèo lên xe đuổi theo.

Còn đám Bạch Hổ lúc này cũng hiểu được ý của Bạch Diệc Phi, trong lòng cảm động vô cùng và cũng kiên định hơn.

“Đuổi theo”, mọi người cũng lên xe đuổi theo.

Ngồi trên xe, Bạch Diệc Phi đắc ý thở hổn hển nói: “Anh là người của ai?”

“Xin lỗi, tôi không nói được”, người đàn ông vừa tăng tốc vừa đáp.

Bạch Diệc Phi thấy vậy thì cũng không có phản ứng gì, nếu như dễ dàng nói ra thì chuyện đâu đơn giản như vậy.

Bạch Diệc Phi nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy chiếc xe đang bám sát xe mình, chau mày nói: “Anh bỏ xa được đám kia không?”

“Thật sự không dám giấu, tôi là tay đua xe đấy”, người đàn ông đắc ý nói, Bạch Diệc Phi sau khi nghe xong thì cũng sững người ra.

Người đàn ông đó biết Bạch Diệc Phi không tin nên đành phải dùng thực lực của mình để chứng minh.

Xe phía sau bám sát, thoạt nhìn như sắp đuổi kịp rồi, người đàn ông đột nhiên tăng tốc rồi bẻ lái, xong rẽ vội sang một đường khác.

Nếu như cả quá trình chuyển hướng đó không giảm tốc độ đã đành nhưng đây hắn cứ tăng tốc. Sau khi trượt bánh sau thành công thì hắn vẫn tăng tốc rồi lại bẻ lái.

Kể cả có thắt dây an toàn thì Bạch Diệc Phi cũng bị nghiêng hết bên này bên kia. May là anh nắm chặt tay đỡ ở trên đầu nên mới không bị văng ra ngoài.

“Anh như này mà cũng gọi là tay đua xe ư?”

Người đàn ông cười, nói: “Đừng vội”.




Tiếp theo Bạch Diệc Phi cũng coi như được chứng kiến một tay đua xe đua xe cừ thế nào, kể cả đây chỉ là xe bình thường.

Xe ở phía sau đâu có trượt bánh sau được đẹp như vậy, chỉ có thể giảm tốc độ để rẽ, sau đó lại tăng tốc đuổi. Còn người đàn ông kia thì có thể nói là tăng tốc đến cực điểm. Cả quá trình đều đi với tốc độ cao, đồng thời còn rẽ trái rẽ phải khiến cho xe phía sau không kịp rẽ. Hoặc là va phải đèn đường hoặc là lao ra đường khác.

Nói tóm lại, phía sau không ngừng vang lên tiếng phanh xe và tiếng xô xe.

Sau khi lái được một đoạn đường, Bạch Diệc Phi đành phải lên tiếng: “Tôi tin anh là tay đua xe rồi”.

“Tin sớm thì tốt biết mấy”, người đàn ông cười đáp.

Bạch Diệc Phi hếch mắt lên nhìn hắn, nói: “Tin sớm thì anh đã không lái như vậy rồi?”

“Cũng không hẳn, muốn cắt đuôi bọn chúng thì điều này là bắt buộc”.

Thấy vậy, Bạch Diệc Phi không nói gì nữa. Dựa vào trình độ của người đàn ông này, muốn cắt đuôi đám người kia là có thể nhưng họ đánh giá thấp ý muốn giết Bạch Diệc Phi của đám người kia rồi.

Người phía sau không đuổi kịp thì chúng lại phái đám khác đến, từ phía trước chặn đường của Bạch Diệc Phi lại.

Người đàn ông thấy thế thì nghiêm túc nói: “Ngồi vững nha”, lời nói vừa dứt, người đàn ông tăng tốc xông lại, sau đó nhấc nửa xe lên xen qua giữa hai xe rồi lái đi. Tim Bạch Diệc Phi đập nhanh như muốn bay ra ngoài: “Các anh đua xe thường như này sao?”

“Cũng kiểu đó đó”, người đàn ông nói một câu rồi lại bẻ lái, sau đó lách qua chiếc xe ở phía trước.

Chương 480: Cô ấy chính là điểm yếu của tôi

Sau mấy vòng cua, những xe đó đã biết người lái xe kia kỹ thuật tốt. Nhưng để bắt được Bạch Diệc Phi và giết được anh nên đám người đó dàn hàng ra, khoảng cách giữa hai xe chỉ là mấy cm, coi như chặn đứt đường đi. Chúng không tin, chặn đường kín như này mà đám Bạch Diệc Phi vẫn đi qua được.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy tình huống này, cứ tưởng rằng họ thật sự không qua nổi, trong lòng cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý xuống xe chiến đấu. Nhưng cảnh tượng sau đó khiến anh đờ người ra.

Người đàn ông nói với anh: “Nắm chắc nhé, đừng buông tay ra”, sau đó người đàn ông dừng lại một chút rồi giậm mạnh chân ga, xe liền lao vút đi.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này, trong lòng liền cảm thấy run sợ: “Mẹ kiếp, anh đến giúp tôi hay giết tôi vậy?”



Người đàn ông không đáp lại mà chỉ dùng hành động để nói cho anh thôi. Bởi vì ban nãy đạp mạnh chân ga quá nên lực lao đi của xe rất lớn. Còn xe đối diện thì cứ đứng yên nên kết quả là xe của họ đâm vào hai xe đối diện.

“Bụp”, xe mà Bạch Diệc Phi ngồi lao ra một con đường khác, còn hai xe bị đâm ra xa, trượt một khoảng rồi mới dừng lại.

“Mẹ kiếp”, Bạch Diệc Phi nhìn xe trước mặt bị đâm, đường phía trước được lưu thông thì anh nhìn với vẻ kinh hãi khó tin.

“Người anh em, anh thật là cừ”, đây là lời nói thật lòng của Bạch Diệc Phi.



Còn đám người đến giết Bạch Diệc Phi thì kinh hãi há hốc mồm ra.

“Như vậy mà cũng đi được sao?”

“Người lái xe là ai vậy? Là Bạch Diệc Phi sao?”

“Không phải chứ? Hắn không muốn sống nữa sao?”

“Nói cái quái gì vậy, còn không mau đuổi theo đi”, nói xong bảy tám chiếc xe nhanh chóng chuyển hướng rồi đuổi theo.

Xe đi đầu tiên đã lao đi rất xa, còn người phía sau kinh ngạc rồi mới lái xe đuổi theo nhưng lúc này cũng mất đi thời cơ tốt để đuổi theo rồi.

Bạch Diệc Phi nhìn qua gương chiếu hậu thì phát hiện xe ở phía sau cách càng ngày càng xa, không bao lâu họ đã đi vào đường cao tốc.

Sau khi đi lên đường cao tốc, xe lại một lần nữa tăng tốc, lần này thật sự bỏ cách những xe phía sau kia một đoạn xa.

Bạch Diệc Phi thở phào, nói: “Người anh em, kỹ thuật của anh thật cừ”.

Người đàn ông cũng thấy nhẹ nhõm hơn chút, nói: “Nói từ trước rồi mà, tôi là tay đua xe đấy”.

“Hơn nữa tôi còn là lính đánh thuê nữa”.

Bạch Diệc Phi ngưng lại một chút rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông đó, nói: “Thật sự không thể nói cho tôi biết anh là người của ai sao?”

“Chuyện này quan trọng không?”, người đàn ông hỏi.

Bạch Diệc Phi hỏi ngược lại: “Lẽ nào không quan trọng sao?”

Chuyện này tất nhiên là quan trọng rồi, hiện giờ bốn gia tộc lớn cộng với hiệp hội thương mại thủ đô đều muốn đuổi giết anh. Không, không chỉ thế, vì hiệp hội thương mại thủ đô nói là ai giết được Bạch Vân Bằng thì có thể có được quyền khai phá Lam Đảo. Đây là miếng mồi vô cùng hấp dẫn đối với các gia tộc thủ đô. Vì thế, ngoại trừ bốn gia tộc lớn thì còn có những gia tộc khác trong thủ đô cũng đều đang đuổi giết anh.

Vậy thì ai đang ngầm giúp anh, rõ ràng điều này quan trọng hơn cả. Nhưng Bạch Diệc Phi không nghĩ rằng gia tộc thủ đô sẽ giúp anh. Còn thành phố Thiên Bắc thì sẽ càng không thể có người giúp. Vì vậy, anh không có chút manh mối nào.

Người đàn ông không đáp lại anh là chuyện này quan trọng hay không mà chỉ nói: “Hiện giờ, điều quan trọng nhất là dứt ra khỏi bọn chúng”.

“Chẳng phải chúng bị cắt đuôi rồi sao?”, Bạch Diệc Phi hỏi, sau đó lại kinh hãi, hỏi: “Chúng còn có chiêu khác sao?”

Người đàn ông gật đầu, nói: “Còn đó là chiêu gì thì tôi không biết”.

Đám người đó thật sự là không giết được anh thì không từ bỏ.

Cũng phải thôi! Quyền khai phá Lam Đảo có ai mà không muốn chứ?

Không khí trong xe rơi vào trầm mặc, người đàn ông liền lên tiếng: “Anh hãy lấy lại tinh thần, phía sau mới là vở kịch quan trọng”.

“Tôi biết rồi”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Cảm ơn anh”.

Bất luận đối phương là người của ai nhưng ít nhất đã giúp anh, nói cảm ơn cũng là điều nên làm.

Cuối cùng nửa tiếng sau, họ xuống đường cao tốc, cũng đúng lúc này Bạch Diệc Phi nhận được điện thoại của Trương Hoa Bân.

“Xảy ra chuyện rồi, vợ anh bị bắt rồi”.

“Cái gì?”, Bạch Diệc Phi trợn trừng mắt, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Trương Hoa Bân nói đơn giản một lượt: “Tôi làm theo lời anh là theo dõi xe của cô ấy. Sau khi vào thành phố Thiên Bắc thì xe bị chặn lại, có mấy cao thủ trói rồi đưa cô ấy đi rồi”.

“Tôi đoán là họ lập tức sẽ đến tìm anh thôi”.



mot-buoc-480.jpg
transparent.gif




Lúc này, Bạch Diệc Phi nói: “Dừng xe”.

Người đàn ông ngưng lại một lát, hỏi: “Anh nói cái gì cơ?”

“Tôi bảo là dừng xe”, Bạch Diệc Phi trầm giọng nói.

Người đàn ông với vẻ mặt khó tin, nói: “Anh có biết anh đang nói gì không? Hai người chúng ta mà dừng xe thì có nghĩa là mất mạng đấy”.

“Tôi nói là dừng xe”, Bạch Diệc Phi quay đầu lại, hai mắt gắt gao nhìn người đàn ông.




Người đàn ông nhìn thấy ánh mắt đó của anh nên không khỏi kinh hãi, lúc này liền dừng xe ở bên đường.

Chỗ này vừa mới vào thành phố Thiên Bắc, là ngoại ô còn là ở bờ biển nữa. Sau khi xe dừng lại thì xe theo sát phía sau cũng dừng lại.

Bạch Diệc Phi và người đàn ông xuống xe, người ở đối diện cũng xuống xe.

Sau khi người ở đối diện xuống xe, còn từ một xe khác dẫn một người con gái xuống, đó chính là Lý Tuyết.

“Tuyết Nhi”, sau khi nhìn thấy Lý Tuyết, đôi mắt Bạch Diệc Phi đỏ ửng.

Bởi vì Lý Tuyết bị trói, hơn nữa trước đó cô ra sức giãy dụa nên giờ quần áo và đầu tóc rối bù cả lên, trên mặt cũng bị tát một cái, đến giờ vẫn còn dấu tay đỏ ửng.

Lúc này, người đàn ông bên cạnh Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng hiểu được tại sao ban nãy Bạch Diệc Phi lại có sắc mặt như vậy và tại sao anh lại chủ động đòi dừng xe lại. Bởi vì Lý Tuyết ở trong tay bọn chúng.

Người đàn ông đó với vẻ mặt phức tạp, hắn liếc nhìn Bạch Diệc Phi rồi lại nhìn Lý Tuyết, trong lòng thầm than: “Quả nhiên dự liệu của ông chủ là đúng”.

Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lý Tuyết khóc mà càng thêm đau lòng, lửa giận trong lòng cũng tăng lên. Anh lớn tiếng quát: “Người chúng mày muốn bắt là tao, mau thả cô ấy ra”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK