Bạch Diệc Phi cười nói: "Mọi người cứ ở đây đợi một lát, tôi đi lên xem thử, mọi chuyện cứ làm như dự tính”.
Lý Tuyết gật đầu: “Được!”
Bạch Diệc Phi xoay người đi lên lầu.
Mà sau khi anh lên lầu không lâu thì cũng có một chiếc xe thể thao phô trương đi vào cổng bệnh viện, sau đó dừng lại trước cửa đại sảnh.
Tôn Hào bước từ trong xe ra, trong tay gã cầm một bó hoa hồng, điểm duy nhất khác trước kia đó là gã đã thay một bộ vest màu xanh ngọc, điều này khiến gã thêm vài phần trẻ trung, tràn đầy sức sống.
Gã ôm bó hồng vào trong đại sảnh bệnh viện, đi về phía Lý Tuyết, sau đó vừa đưa hoa cho cô vừa cười nói: “Tuyết Nhi, tặng em”.
Thấy Tôn Hào thay đổi như vậy thì Lý Tuyết kinh ngạc hỏi: "Sao anh biết tôi ở đây?”
Lý Tuyết không nhận hoa thì Tôn Hào vừa ấn vào tay cô vừa nói: “Thế có tính là gì? Anh muốn biết tung tích của một người ở thủ đô không phải rất đơn giản sao?”
Lý Tuyết đẩy bó hoa ra, khuôn mặt cô lạnh lùng: “Tôn Hào, anh cũng biết tôi đã kết hôn rồi, vì vậy tôi hi vọng anh không làm ra những chuyện như thế này nữa”.
Một lần nữa Tôn Hào lại bị Lý Tuyết cự tuyệt, đương nhiên khuôn mặt gã có chút không vui, nhưng sau đó gã lại thở dài, giống như cảm thấy không đành lòng thay Lý Tuyết: “Tuyết Nhi, em rõ ràng giỏi giang xinh đẹp như vậy, xứng đáng kết hôn với một người tốt hơn, vì sao em lại phải lấy một tên thương nhân quèn ở thành phố nhỏ như thế chứ?”
“Tuyết Nhi, em nghĩ xem? Anh vừa đẹp trai lại vừa nhiều tiền hơn hắn ta, cũng có nhiều quyền lực hơn, cái nào anh cũng tốt hơn hắn ta, vì sao em không để ý tới anh?”
“Tuyết Nhi, em thử cân nhắc về anh được không? Ly hôn với tên thương nhân quèn kia đi, hắn ta không thể đem lại hạnh phúc cho em, nhưng anh có thể, em muốn cái gì anh cũng có thể cho em hết!”
“Em cũng biết bố anh là phó chủ tịch của liên minh doanh nghiệp mà, chỉ cần một lời của ông ấy thôi thì công việc của em nhất định sẽ càng thuận buồm xuôi gió hơn, nếu em muốn thì vị trí chủ tịch liên minh nhiệm kì sau anh cũng sẽ giúp em giành được!”
Trong lời nói của Tôn Hào, Lý Tuyết chỉ chú ý tới chữ thương nhân quèn, từ khi Bạch Diệc Phi tiếp quản tập đoàn Hầu Tước thì không còn ai còn gọi anh ấy là thương nhân quèn nữa.
Nhưng nghĩ cũng đúng, Tôn Hào vỗn dĩ luôn coi thường những người làm ăn kinh doanh, gã nói như vậy cũng dễ hiểu.
Bản thân gã đã là người của liên minh doanh nghiệp, mà thương nhân đều chịu sự quản lý của liên minh doanh nghiệp, nếu như gã ra ngoài làm việc thì hầu như tất cả thương nhân đều sẽ đối xử với gã vô cùng cung kính, thậm chí là tâng bốc, rồi thi nhau a dua nịnh nọt.
Lâu dần Tôn Hào càng cảm thấy những thương nhân này đều có đẳng cấp thấp hơn gã một bậc, vì vậy gã mới coi thường bọn họ.
Tôn Hào thấy Lý Tuyết không nói gì thì tiến về phía trước một bước, gã duỗi tay ra nói với giọng tha thiết: "Tuyết Nhi, em thử cân nhắc về anh được không?”
Lý Tuyết lùi về sau một bước, tránh khỏi móng heo của Tôn Hào, cô cười lạnh: "Tôn Hào, hành động này của anh thật nực cười”.
Tôn Hào hơi ngừng, gã cau mày hỏi: "Em có ý gì?”
Lý Tuyết lại cười lạnh nói:"Lời nói của anh thật sự khiến tôi cảm thấy buồn nôn. Hơn nữa anh không hiểu chồng tôi rồi, tiền của anh ấy còn nhiều hơn cả anh, còn nữa, anh ấy đã trở thành phó chủ tịch của liên mình doanh nghiệp, địa vị cao hơn anh, thế nên vì sao tôi phải để ý đến anh chứ?”
“Hơn nữa tôi và anh ấy ở bên nhau không phải vì tiền bạc, cũng không phải vì quyền lực!”
“Không thể nào!”, Tôn Hào không tin, gã đột nhiên kích động: "Đàn bà con gái đều thích tiền, tất cả đều miệng một đằng tay một nẻo, cứ nói là không thích nhưng thật ra trong lòng lại vô cùng thích thú, mấy người chỉ muốn người khác thấy tình yêu của các người trong sáng cao thượng mà thôi!”
“Hơn nữa em nói hắn ta nhiều tiền hơn anh, em đang nói đùa gì vậy hả?”
“Em thấy chiếc xe thể thao ở ngoài cửa kia không? Chồng em mua nổi không? Đừng nói đến mua, hắn ta có khi còn chưa từng nhìn thấy nữa chứ”.
“Anh biết chiếc xe hai người vừa đi đến bệnh viện rồi, bản thân ngay cả xe cũng không có thì sao có thể nói là nhiều tiền được chứ?”
“Tuyết Nhi, chỉ cần em đi với anh thì anh sẽ mua cho em một chiếc xe thể thao, để em ngày nào cũng có thể vi vu bằng xe thể thao”.
“Tuyết Nhi, ở bên anh đi, anh còn yêu em hơn cả hắn ta, anh sẽ thật lòng đối xử với em”.
Tôn Hào vừa nói vừa kích động muốn duỗi tay ra nắm lấy tay Lý Tuyết.
“Dừng tay!”
Một âm thanh lạnh lẽo đột nhiên vang lên.
Bạch Diệc Phi đang đẩy Long Linh Linh ngồi trên xe lăn từ trong thang máy đi ra, vừa ra đã nhìn thấy Tôn Hào đang muốn động tay động chân với Lý Tuyết, anh lập tức dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn gã.
Tôn Hào nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì dừng tay lại.
Bạch Diệc Phi đẩy Long Linh Linh tới trước mặt Lý Tuyết, rồi đứng chắn phía trước cô, anh nhìn chằm chằm Tôn Hào, lạnh lùng nói: “Tôn Hào phải không? Anh muốn ra tay vợ tôi hả?”
Lúc ở nơi làm việc của liên minh doanh nghiệp Tôn Hào đã phải chú ý tới cái nhìn của người khác, luôn duy trì phong độ đúng mực, nhưng bây giờ đang ở bệnh viện, gã vừa mới tạo được một chút ấn tượng tốt với Lý Tuyết thì lại bị Bạch Diệc Phi phá hoại, sự nhẫn lại của gã đều mất hết, gã không muốn đóng kịch nữa.
Tôn Hào cười lạnh nói với Bạch Diệc Phi: "Đúng vậy, anh muốn bao nhiêu tiền?”
“Tiền?”, Bạch Diệc Phi có chút kinh ngạc.
Tôn Hào lại tiếp tục cười lạnh: "Anh muốn bao nhiêu tiền thì mới ly hôn với Lý Tuyết?”
Bạch Diệc Phi nghe xong câu này thì không thể không sửng sốt.
Hai năm trước Bạch Diệc Phi quả thật làm tất cả vì tiền, cũng bị người ta lấy tiền ra trao đổi, nhưng bây giờ anh không thiếu tiền, dường như từ rất lâu rồi không có ai lấy tiền ra để giải quyết mọi việc với anh nữa.
Bạch Diệc Phi cười lạnh: "Anh trông tôi giống thiếu tiền lắm sao?”
Tôn Hào không thèm để ý, gã chế giễu: "Cả người từ trên xuống dưới đều là hàng vỉa hè, mẹ nó anh không thiếu tiền thì là tôi thiếu chắc? Nhìn thấy chiếc xe thể thao để ngoài cửa kia không? Hơn 20 triệu của tôi đó, anh mua nổi không?”
Bạch Diệc Phi không để ý tới loại hành động ấu trĩ này, anh quay qua nói với Lý Tuyết: "Vợ à, lát nữa cho em xem một thứ!”
Lí Tuyết gật đầu.
Bạch Diệc Phi đẩy xe lăn ra ngoài, Lý Tuyết cũng đi theo, bên cạnh còn có Sa Phi Dương.
Đi được vài bước thì Long Linh Linh mới chào hỏi Lý Tuyết: "Tuyết Nhi, lâu rồi không gặp”.
Lý Tuyết cười đáp lại: "Nhìn bộ dạng của cô thì dường như bệnh rất nặng, cô vẫn tốt chứ?”
Long Linh Linh có chút bất lực cười nói: "Quả thực vẫn tốt, không có gì nghiêm trọng, nhưng mà chủ tịch vẫn bắt tôi ngồi xe lăn”.
Trên đường đi bọn họ vừa đi ra vừa trò chuyện, hoàn toàn không để ý tới Tôn Hào.
Tôn Hào đứng sững sỡ tại chỗ, từ nhỏ đến lớn không có ai dám coi thường gã như vậy.
Thế là gã cũng xoay người đuổi theo, gã hét lớn với Bạch Diệc Phi: "Bạch Diệc Phi! Đừng giả bộ thanh cao nữa, tôi biết những người như anh đều cần tiền, tôi cho anh một cơ hội nữa, anh muốn bao nhiêu tiền?”
Bạch Diệc Phi hoàn toàn coi Tôn Hào là không khí, anh nói với Lý Tuyết và Long Linh Linh: "Nhìn đi!”
Cùng lúc đó Bạch Diệc Phi chỉ về phía ngoài cửa, Lý Tuyết và Long Linh Linh ngẩng đầu lên nhìn.
“Rít rít rít!”
“Bùm!”
Trên bầu trời đột nhiên nổ ra pháo hoa ngũ sắc rực rỡ, bầu trời vỗn dĩ tối om cũng biến thành một bức tranh ngũ sắc.
Pháo hoa bùng nổ, lung linh xinh đẹp vô cùng.
Phụ nữ đều thích những thứ mộng mơ đẹp đẽ như vậy, như thế có cảm giác bản thân đã nhìn thấy vẻ đẹp khó gì có thể sánh bằng.
Đến cả Sa Phi Dương cũng nhìn không chớp mắt.
Mà Tôn Hào đứng phía sau vẫn duy trì trạng thái mở miệng, giống như bị ấn nút dừng lại vậy.
Lúc này Tần Sơn ở ngoài cửa bệnh viện, anh ta vốn muốn nắm lấy cổ tay Chu Khúc Nhi, nhưng lại bị Chu Khúc Nhi giãy ra, đúng lúc đó trên bầu trời vang lên tiếng pháo hoa.
Chu Khúc Nhi và Tần Sơn đều đứng lại, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, bọn họ dường như quên đi mọi thứ xung quanh.
Mà trên đường, các cặp đôi, bạn bè, những chủ sạp trên vỉa hè, những ông cụ bà cụ trên quảng trường, chỉ cần nhìn thấy pháo hoa rực rỡ trên bầu trời kia thì đều dừng lại mọi việc trên tay, ngẩng đầu lên chiêm ngưỡng.
Qua một lúc thì Tôn Hào mới lấy lại tinh thần, gã khinh thường nói: "Không phải chỉ là pháo hoa thôi sao? Có cái gì to tát? Pháo hoa thì đáng bao nhiêu tiền?”
Bạch Diệc Phi vẫn không để ý tới gã, anh đột nhiên giang hai tay ra.
Cùng lúc đó.
“Bùm bùm bùm!”
Một nửa thủ đô đồng thời bắn lên những tràng pháo hoa, bầu trời nhất thời sáng rực một khoảng.
Nửa bầu trời bây giờ đều tràn đầy pháo hoa ngũ sắc rực rỡ.
Không ngờ còn như thế nữa.
Pháo hoa vẫn liên tục được bắn lên bầu trời.
Tôn Hào sững sỡ.
Có thể khiến nửa thành phố bắn pháo hoa sáng rực như vậy thì phải tiêu không ít tiền đâu.
Lý Tuyết và Long Linh Linh lúc này đã nhìn đến xuất thần, trong thời khắc đó bọn họ dường như cũng đắm mình trong chính bầu trời đẹp đẽ rực rỡ kia, hoàn toàn quên hết đi mọi người và mọi vật ở xung quanh.
Cuối cùng pháo hoa tinh tế ghép lại thành năm chữ.
“Tuyết Nhi, anh yêu em!”