Bạch Diệc Phi ngồi bật dậy sau khi nghe những câu nói đó, anh nhìn về phía Liễu Thiên Thiên.
Liễu Thiên Thiên dường như rất giống anh, nhưng khi anh muốn tìm bóng dáng của mình trên khuôn mặt của cô ta, anh lại không thể tìm thấy.
Thật ra anh may mắn hơn Liễu Thiên Thiên rất nhiều, anh là một người đàn ông, cho dù không có bố mẹ thì anh vẫn có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân và đi học.
Sau khi học đại học xong, anh cưới được Lý Tuyết, nhưng bố mẹ ruột của cô ấy lại cực kỳ giàu có.
Bạch Diệc Phi suy nghĩ bâng quơ rồi đột nhiên đưa ra quyết định: "Cô đi học đi, tôi sẽ trả toàn bộ học phí, sau khi tốt nghiệp tôi có thể giúp cô tìm một công việc".
"Nhưng điều kiện tiên quyết là khi đó tôi vẫn còn sống".
Liễu Thiên Thiên kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi, cô ta không dám tin vào những gì mình mới nghe được.
Có thể tiếp tục đi học là ước mơ của cô ta, đó cũng là lý do cô ta và anh Hoàng muốn kiếm tiền, đối với bọn họ mà nói kiếm được số tiền này thật sự quá khó khăn.
Nhưng đối với Bạch Diệc Phi, đây chẳng qua chỉ là chuyện rất đơn giản.
Lúc này, Trương Hoa Bân gọi điện thoại tới.
"Phạm Quang Minh, chủ quán bar Huy Hoàng đã chết, Diệp Ngải mất tích nên Diệp Hoan rất tức giận, gã ta huy động toàn bộ thế lực của tập đoàn nhà họ Diệp để tìm tung tích của Diệp Ngải".
Cuối cùng, Trương Hoa Bân lại nhấn mạnh một lần nữa trong điện thoại: "Diệp Hoan sắp phát điên rồi".
Khả năng chịu đựng của Diệp Hoan rất mạnh, ở trước mặt của Bạch Diệc Phi, Diệp Hoan chỉ bộc lộ sức mạnh ở phương diện kiếm tiền nhưng Bạch Diệc Phi biết Diệp Hoan là một con người không hề đơn giản.
Bởi vì lần này Diệp Ngải mất tích nên cuối cùng sức chịu đựng của Diệp Hoan cũng đạt đến giới hạn.
Lần mất tích này khác với lần trước bị Bạch Diệc Phi tóm được, bởi vì Diệp Hoan biết Bạch Diệc Phi sẽ không giết Diệp Ngải, cho nên lúc đó gã cũng không lo lắng lắm.
Lần này lại hoàn toàn khác, mặc dù không biết thân phận nhưng lại biết mục đích thật sự của đối phương, hơn nữa, Phạm Quang Minh bắt giữ Diệp Ngải đã bị giết, có thể tưởng tượng lần này nguy hiểm tới cỡ nào.
Sau khi cúp máy, Bạch Diệc Phi lấy ra một cái thẻ ngân hàng đưa cho Liễu Thiên Thiên, nhàn nhạt nói: "Sau này không cần phải làm nhân viên mát- xa như thế này nữa, học hành cho tử tế, tấm thẻ này đủ cho toàn bộ học phí của cô".
Liễu Thiên Thiên mở to đôi mắt nhìn Bạch Diệc Phi, cảm động đến rơi nước mắt, cô ta hoàn toàn không biết nên nói gì để bày tỏ lòng biết ơn của mình.
Bạch Diệc Phi thay quần áo chuẩn bị rời đi, lúc ra đến cửa, anh đột nhiên nói với Liễu Thiên Thiên: "Bốn căn phòng này tôi đã trả tiền rồi, mấy người có thể ở đến ngày kia".
Liễu Thiên Thiên cảm động không thôi, vội vàng chạy tới: "Đại ca, anh có thể nói cho tôi biết anh tên được không?"
"Bạch Diệc Phi", Bạch Diệc Phi sửng sốt một chút, nhẹ giọng đáp.
Nói xong, anh liền rời đi.
Sau khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy Trương Hoa Bân và Trần Ngạo Kiều liền nói: "Chúng ta trở về thành phố Thiên Bắc thôi".
Trương Hoa Bân ngạc nhiên: "Không đi gặp Lý Chúc sao?"
"Bây giờ thành phố Bắc Hải đang rối loạn, chúng ta không cần thiết phải đâm đầu vào biển lửa như vậy", Bạch Diệc Phi lắc đầu nói.
Đoàn người của Bạch Diệc Phi đi suốt đêm để trở về thành phố Thiên Bắc.
Khi Bạch Diệc Phi rời đi, anh Hoàng và những người khác lập tức xông vào căn phòng mà Bạch Diệc Phi đã ở trước đó.
Vừa bước vào liền nhìn thấy Liễu Thiên Thiên đứng ngây ra đó, anh Hoàng tưởng đã xảy ra chuyện xấu, vội vàng xông tới, không ngừng áy náy nói: "Thiên Thiên, thằng khốn... Thằng khốn ấy đã làm chuyện xấu xa với em phải không..."
Nói đến đây gã không thể thốt ra được nữa, giọng nói của gã tràn đầy sự run rẩy và sợ hãi, sau đó gã nhẹ nhàng ôm lấy Liễu Thiên Thiên: "Tất cả đều là lỗi của anh, tại anh..."
Liễu Thiên Thiên hoàn hồn, cô ta nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy sự áy náy của anh Hoàng liền biết gã đã hiểu lầm, cô ta lập tức đưa thẻ ngân hàng cho anh Hoàng: "Anh Hoàng, mau xem này".
"Cái này...", anh Hoàng nhìn thấy thẻ ngân hàng xong không hề mừng rỡ như Liễu Thiên Thiên dự đoán, mà gã càng cảm thấy tội lỗi hơn, sắc mặt cũng tái nhợt đi nhiều: "Đây là..."
"Tiền đấy!", Liễu Thiên Thiên nói.
Anh Hoàng trầm mặc không nói.
Sau đó anh Hoàng từ từ cúi đầu, vô cùng tự trách nói: "Anh xin lỗi Thiên Thiên! Đều là anh sai, anh không chăm sóc tốt cho em, anh có lỗi với anh trai của em, tất cả là tại anh..."
Sau đó anh Hoàng giận dữ ném thẻ ngân hàng xuống đất, nói: "Mẹ kiếp! Ông đây sẽ liều mạng với thằng khốn đó!"
Gã nói xong liền lao ra ngoài.
Liễu Thiên Thiên đứng đó ngơ ngác.
Lũ đàn em thấy vậy lại phản ứng rất nhanh, vội vàng túm lấy anh Hoàng: "Anh Hoàng, anh không nên kích động, chúng ta đánh không lại bọn chúng, đi đến đó khác nào nộp mạng cho chúng".
"Phải đó, anh Hoàng, đám người Mã mắt chột cũng không đấu lại bọn chúng sao?"
"Anh Hoàng, anh bình tĩnh một chút, nếu anh đi rồi, chị dâu phải làm sao?"
Anh Hoàng không thèm nghe đám đàn em khuyên ngăn, gã đẩy bọn chúng ra rồi tức giận nói: "Chẳng lẽ chúng mày đã quên lúc chết lão Hà dặn dò như thế nào sao? Con mẹ nó chúng mày là một đám vô tình vô nghĩa!"
"Thằng chó ấy dám động đến Thiên Thiên, còn tưởng ném lại ít tiền bố thí là xong rồi sao?"
"Ông đây không nỡ chạm vào dù chỉ một chút, thế mà thằng chó má ấy lại dám!"
"Đám rùa rụt cổ chúng mày không dám đi thì để tao đi một mình!"
Anh Hoàng nói xong lại muốn xông ra.
Liễu Thiên Thiên rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, cô ta hiểu ý của anh Hoàng, cô ta cho rằng đưa thẻ ngân hàng cho gã thì gã sẽ hiểu, ai ngờ cuối cùng còn hiểu lầm nghiêm trọng hơn.
"Anh Hoàng!"
Liễu Thiên Thiên hét lên một tiếng để anh Hoàng lập tức dừng lại.
Liễu Thiên Thiên nhặt tấm thẻ lên, cười gượng nói: "Anh Hoàng, không phải như anh nghĩ đâu".
Anh Hoàng siết chặt tay thành nắm đấm, nói: "Thiên Thiên, anh biết rồi, em..."
"Anh ấy không làm gì em hết", Liễu Thiên Thiên vội vàng nói: "Anh ấy chỉ để em xoa bóp một chút mà thôi".
"Cái gì?", anh Hoàng và lũ đàn em đều sửng sốt.
Liễu Thiên Thiên tiếp tục nói: "Anh Hoàng, em biết là anh muốn bảo vệ em, nhưng anh ấy không phải là loại người như vậy, anh ấy nói tiền trong tấm thẻ này là để cho em học đại học".
"Anh ấy muốn em đến trường, còn hứa là sau khi em tốt nghiệp xong sẽ tìm cho em một công việc".
"Anh ấy lại nói, sau này em không cần làm công việc mát-xa nữa, em nghĩ anh ấy chỉ muốn giúp em được đi học thôi".
Lời kể của Liễu Thiên Thiên khiến cho anh Hoàng và đám đàn em há hốc mồm.
"Thật không?", anh Hoàng không dám chắc chắn nên hỏi lại.
Liễu Thiên Thiên gật đầu: "Em hỏi tên của anh ấy, anh ấy nói là Bạch Diệc Phi".
"Bạch Diệc Phi? Ai cơ?", anh Hoàng không biết.
Trái lại, có một tên đàm em cảm thấy rất quen thuộc: "Cái tên này hình như nghe qua ở đâu rồi?"
Nói xong, liền lấy điện thoại ra tìm kiếm một lúc.
"Anh Hoàng!", sau khi tìm thấy thân phận của Bạch Diệc Phi, bọn chúng vô cùng kinh ngạc.
Anh Hoàng giật lấy điện thoại nhìn: "Bạch Diệc Phi, nam, 27 tuổi, nguyên chủ tịch của tập đoàn Hầu Tước và tập đoàn Thủy Tinh, hiện sáp nhập hai tập đoàn này lại làm một lấy tên là tập đoàn Phi Tuyết".
Những tài liệu này đều là chính xác, bên dưới còn có một số báo cáo tin tức liên quan.
"Trong thời gian đảm nhiệm vị trí chủ tịch tập đoàn Hầu Tước, Bạch Diệc Phi đã đánh bại tập đoàn nhà họ Liễu, tập đoàn Cự Đỉnh, còn ngộ sát Tùng Vưu Duy nhà họ Tùng của tứ đại gia tộc ở thủ đô".
"Anh ta đã đánh bại Diệp Ngải của tập đoàn nhà họ Diệp, sau đó cạnh tranh với Diệp Hoan để giành chức chủ tịch của liên minh doanh nghiệp Bắc Hải, cuối cùng lại để vợ của mình trở thành chủ tịch của liên minh doanh nghiệp Bắc Hải, nghe nói bây giờ vợ của anh ta đã chuyển đến thủ đô, trở thành phó chủ tịch của hiệp hội liên minh doanh nghiệp thủ đô".
Xem xong những tin tức này, anh Hoàng và đám người đó đều há hốc mồm kinh ngạc.
Lúc này, một tên đàn em nhìn khoảng thời gian, nuốt nước bọt nói: "Chuyện này... tất cả chuyện này đều xảy ra vào hai năm về trước, thời điểm hai năm trước đã..."
Cả người Liễu Thiên Thiên đều ngẩn ra.
Bọn họ không bao giờ dám nghĩ tới, đám người đầu đường xó chợ như bọn họ lại có thể gặp được nhân vật lớn đến như vậy.
Lúc này, cuối cùng anh Hoàng cũng tin lời của Liễu Thiên Thiên nói, dù sao một ông chủ lớn như Bạch Diệc Phi, đã có vợ, làm sao có thể cảm thấy hứng thú đối với một người phụ nữ xuất thân thấp kém?
...
Trong một khách sạn nào đó ở thành phố Bắc Hải.
Kinh La vẫn đeo chiếc mặt nạ sắt của mình, đi vào phòng.
Trong phòng, một người phụ nữ có vóc dáng lẳng lơ mê hoặc lòng người đang đứng ở đó.
"Cô chủ, Diệp Hoan bây giờ gần như phát điên rồi, ba hung khí mà gã ta cất giấu đều đã bị lộ, âm mưu giết Lý Chúc cũng bị lật tẩy, nếu em gái của gã xảy ra chuyện, gã ta sẽ chôn vùi cả thành phố Bắc Hải mất".