“Nếu tôi thực sự muốn bóp chết các ông, các ông có mang hết tài sản ra cho tôi cũng vô dụng!”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng châm biếm: “Bởi vì tiền của tôi nhiều hơn các ông nhiều!”
Bạch Diệc Phi không hề nói khoác, dù gì thì anh cũng là người sở hữu của cả núi vàng, chỉ cần không ai biết được bí mật này thì cả thế giới này cũng không có ai có nhiều tiền được bằng anh!
Các ông chủ nghe vậy quay ra nhìn lẫn nhau.
Lại có thương nhân không thích tiền nữa sao?
Nhưng thấy Bạch Diệc Phi như thế, rõ ràng là đã tha cho bọn họ, liền thở hắt một hơi, vừa khom người với Bạch Diệc Phi vừa đi ra ngoài.
Bạch Diệc Phi khinh thường bật cười, tiếp sau đó chỉ vào người phụ nữ kia nói: “Cô đi theo tôi”.
Người phụ nữ sợ hãi đến nhũn cả chân, suýt chút nữa ngã nhào trên đất.
Những ông chủ lớn này bình thường có đôi khi sẽ xuất hiện trên ti vi, nhưng mà nhìn đám người này ở trước mặt Bạch Diệc Phi lại trở nên quá tầm thường, như vậy có thể tưởng tượng được, Bạch Diệc Phi là một nhân vật tầm cỡ thế nào?
Giờ phút này cô ta hận thời gian không thể quay ngược lại, trước đó bọn họ còn muốn giở trò bắt gian tống tiền anh, sau thì trói anh, đắc tội đến mức triệt để, không biết anh sẽ xử lý bọn họ như thế nào!
Nhưng mà lúc này cô ta không dám phản kháng, chỉ có thể đi theo Bạch Diệc Phi bước vào trong khách sạn.
Nhóm người của anh Hoàng thấy vậy cũng đi theo Bạch Diệc Phi vào trong.
Nhưng khi vừa bước vào đã bị Trần Ngạo Kiều chặn lại.
Anh Hoàng bỗng có chút sốt ruột
Trần Ngạo Kiều thờ ơ nói: “Đi theo tôi”.
Đám người của anh Hoàng liếc mắt nhìn nhau, sau đó ngoan ngoãn đi theo Trần Ngạo Kiều, đồng thời nhìn theo hướng của Bạch Diệc Phi và người phụ nữ, trong mắt xẹt qua sự lo lắng rõ ràng.
Nhóm người mặc đồ đen bên ngoài khách sạn đều đã rút hết, chỉ còn lại mỗi Mã An đã gãy tay cùng với Mã mắt chột đang chật vật bò dậy và đám anh em của bọn họ.
Để mọi người đi hết, Bạch Diệc Phi cũng không thèm quan tâm đến nữa, điều này khiến cho Mã An vốn đang âm thầm thấy may mắn đột nhiên nổi khùng lên.
Nhà họ Mã đã bao giờ phải chịu đựng sự sỉ nhục như thế này?
Điều này khiến Mã An rất khó chịu, thậm chí còn khó chịu hơn so với việc giết chết ông ta.
Bọn họ ùn ùn kéo người đến chặn đường Bạch Diệc Phi, nói là muốn chặt đứt cánh tay của anh, nhưng sau cùng tay còn chưa chặt được thì đã phải bù tay mình vào.
Đến cuối cùng, người ta lại chẳng thèm ngó ngàng gì đến mình, coi mình như không khí.
“Con mẹ nó quá là không coi chúng ta ra gì rồi!”, Mã An không cam tâm: “Mặt mũi của ông để đâu bây giờ?”
Mã mắt chột dù gì cũng là tên du côn xã hội đen, so với mạng của mình thì mặt mũi có là cái quái gì đâu, cho nên vội vàng khuyên can: “Anh hai đừng tức giận, còn mạng là được, thèm gì mặt với mũi!”
“Anh, chúng ta đấu không lại bọn họ, hay là thôi đi”.
Mã An trừng mắt lườm Mã mắt chột, vẫn cảm thấy không cam tâm.
Lúc này, một người mặc đồ đen bước ra từ cửa khách sạn, lạnh lùng nói một câu: “Ông chủ nói lúc mấy người đi thì dọn dẹp cho sạch sẽ chỗ này xong hãy đi”.
Trong mắt Mã An ngập đầy sự phẫn nộ, nhưng mà khi ông ta quay qua nhìn thấy người mặc đồ đen thì lại nặn ra một nụ cười: “Đó là đương nhiên, ông chủ Bạch không cần lo lắng, chúng tôi chắc chắn sẽ dọn dẹp sạch sẽ”.
...
Sau khi Bạch Diệc Phi về phòng thì đi tắm rửa luôn.
Người phụ nữ thấp thỏm bất an đi qua đi lại, cô ta vốn không biết Bạch Diệc Phi gọi cô ta lại là muốn làm gì, ngộ nhỡ muốn giày vò cô ta thì sao?
Không biết đã qua bao lâu, tiếng nước ngừng lại, trái tim người phụ nữ cảm thấy như muốn ngừng đập.
Bạch Diệc Phi mặc một tấm áo choàng tắm đi ra, sau khi nhìn thấy người phụ nữ thì hờ hững nói: “Qua đây”.
Sau đó anh đi đến bên giường, ngồi xuống.
Người phụ nữ thấy cảnh này thì mặt đột ngột nóng bừng lên: “Đại ca… tôi… tôi không phải là…”.
Bởi vì cô ta đang nghĩ đến một loại khả năng nào đó, cho nên rất là lo lắng bứt rứt.
Bạch Diệc Phi mặc kệ cô ta, tự mình nằm bò ra giường, nói: “Qua đây, tôi sẽ không làm cô bị thương”.
Người phụ nữ nhìn thấy Bạch Diệc Phi đang nằm trên giường, đầu óc cô ta liền trống rỗng.
Cô đến đây là để lừa tiền chứ không phải đến đây để lên giường với người ta, hơn nữa, trong lòng cô ta đã có anh Hoàng rồi, anh Hoàng cũng sẽ không cho cô ta làm như vậy.
Người phụ nữ khóc lóc xin tha: “Đại ca, anh tha cho tôi đi, cầu xin anh tha cho tôi đi…”.
Bạch Diệc Phi lật người ngồi dậy, buồn bực nhìn chằm chằm người phụ nữ: “Không phải, mấy người trói tôi cả nửa ngày trời, tay tôi tê hết cả rồi, cô mát xa cho tôi mấy cái thì làm sao? Cũng không phải tôi không trả tiền cho cô”.
Người phụ nữ nghe xong thì quỳ luôn xuống đất khóc đỏ cả mắt: “Đại ca, tôi cầu xin anh, tha cho tôi đi, tôi mới là lần đầu, tôi…”.
"Hả? Lần đầu tiên?”, Bạch Diệc Phi khó hiểu: “Không phải mấy người chơi trò bắt gian tống tiền sao? Còn là lần đầu tiên mát xa cho người ta? Không biết mát xa?”
"Hả?"
Người phụ nữ khựng lại, dường như có chút không tin vào những gì mình nghe được: “Anh nói, mát xa?”
“Không thì sao?”, Bạch Diệc Phi cạn lời.
Người phụ nữ lập tức hoàn hồn, nhanh chóng đứng dậy: “Biết! Biết!”
Ngồi bên cạnh giường, nhìn vào Bạch Diệc Phi, có chút không biết làm sao cho phải: “Đại ca, hay là anh nằm xuống?”
Bạch Diệc Phi nằm xuống, người phụ nữ lại hỏi: “Bắt đầu từ chỗ nào?”
“Đầu đi”, Bạch Diệc Phi nhắm mắt lại, trả lời bằng giọng nhàn nhạt.
Người phụ nữ nghe vậy bèn dùng đôi tay khéo léo của mình bắt đầu ấn vào huyệt thái dương của Bạch Diệc Phi, sau đó từ từ xoa bóp.
Có lẽ là do được mát xa dễ chịu, lại cũng có lẽ là bởi vì cuối cùng cũng được yên tĩnh lại nên giờ phút này anh cảm thấy cơ thể mình đã thư giãn hơn nhiều.
Khi tâm trí tĩnh lặng thì có thể suy nghĩ thông suốt một số việc.
Trước đó có rất nhiều người từng nói rất nhiều chuyện, cùng với những sự việc bị sót lại, dần dần liên kết lại với nhau.
Vương Hầu nói, bọn họ phái người đi đến nhà Từ Lãng ném đầu thuốc lá, mục đích bọn họ làm như vậy là muốn cho Bạch Diệc Phi nghi ngờ Từ Lãng, khiến cho nội bộ của anh nảy sinh mâu thuẫn.
Có người bí mật mua chuộc tay súng muốn giết chết Từ Lãng, mục đích làm như vậy là muốn để Bạch Diệc Phi và Lý Chúc thù hằn lẫn nhau.
Mặc dù bên chuyển tiền là quán bar Huy Hoàng, nhưng mà Bạch Diệc Phi vẫn cảm thấy người chủ mưu phía sau không phải là Phạm Quang Minh. Phía sau ông ta vẫn còn có người khác, mà người này rất có khả năng là Đạo Trưởng.
Đạo Trưởng làm như vậy là không muốn để anh lấy được mảnh đất kia của thành phố Hoa Thượng.
Mà trước đó Kỳ Kỳ từng nói, Bạch Diệc Phi là người bị chọn, nếu như cô ta không nói dối, như vậy quân cờ chắc chắn sẽ phải được dùng trên bàn cờ.
Chưa nói đến người chơi cờ là ai, nếu như đã là một ván cờ, vậy thì sẽ có rất nhiều quân cờ, mà các quân cờ sẽ chém giết lẫn nhau, cũng là vì để chiếm được địa bàn.
Suy nghĩ theo hướng này, như vậy miếng đất kia của thành phố Hoa Thượng chính là một bước trong việc đánh chiếm của ván cờ.
Một nhóm người hy vọng Bạch Diệc Phi lấy được mảnh đất kia, còn một đám người khác thì lại hy vọng người khác chiếm được nó, nhưng mà hình như Đạo Trưởng lại không hề muốn ai lấy được mảnh đất đó.
Lúc này, người phụ nữ hỏi: “Đại ca, dùng sức thế có được không?”
Thực ra cô ta không dám dùng nhiều sức, dù gì thì đây cũng là một nhân vật có tầm cỡ, cô ta có thể kiềm chế không phát run đã là may mắn lắm rồi.
Mạch suy nghĩ của Bạch Diệc Phi bị cắt đứt nhưng không hề trả lời câu hỏi của cô ta mà hỏi ngược lại: “Cô tên là gì?”
“Liễu Thiên Thiên”, người phụ nữ nhỏ giọng trả lời.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Vậy cô với anh Hoàng có quan hệ gì?”
Liễu Thiên Thiên không dám nói dối trước mặt ông lớn: “Anh ấy là bạn trai tôi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy có chút không hiểu: “Nếu đã là bạn trai của cô, tại sao cô lại chơi trò bắt gian tống tiền, bọn họ không những không cản mà còn hùa vào?”
“Bởi vì…”, Liễu Thiên Thiên ngập ngừng: “Anh ấy sắp chết rồi”.
“Bố mẹ tôi qua đời từ rất sớm, là anh trai nuôi tôi lớn, sau này anh tôi… đắc tội với người ta, bị người ta giết, trước khi chết anh ấy giao tôi cho anh Hoàng, từ đó anh Hoàng đều rất chăm sóc cho tôi”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy không khỏi cười lạnh, nếu như thực sự chăm sóc cho cô ta tử tế thì làm sao lại đưa cô ta theo để bày trò bắt gian? Nếu như gặp phải người mà bọn họ không thể chọc vào thì hậu quả khó mà lường được.
Liễu Thiên Thiên trông thấy biểu cảm của Bạch Diệc Phi, lập tức ý thức được chuyện gì đó, liền vội vàng quỳ xuống đất: “Đại ca, xin anh tha cho anh Hoàng, anh Hoàng không phải là cố ý đắc tội với anh. Đều là lỗi của tôi, anh ấy vì muốn tốt cho tôi, đều là lỗi của tôi cả…”.
Bạch Diệc Phi nhìn Liễu Thiên Thiên một cái, nói: “Đừng quỳ nữa, có phải là ngày xưa đâu, đứng dậy đi”.
“Cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì mấy người”.
Nghe thấy câu này, Liễu Thiên Thiên thở phào, đứng dậy nói: “Trước đây thành tích học tập của tôi không tệ, nhưng mà từ sau khi anh trai tôi chết đi, tôi không có tiền đi học tiếp nữa, học đến lớp 12 thì bỏ học rồi”.
"Anh Hoàng nói, anh ấy đã hứa với anh trai chăm sóc cho tôi, muốn để tôi học tiếp, nhưng mà anh ấy cũng không có nhiều tiền như vậy, cho nên mới…”.