Trời ơi, người đẹp từ đâu ra đây? Đẹp chết đi được!
Trong đó, Vương Đào đã từng gặp Lý Tuyết nên cũng bình tĩnh hơn nhiều, nhưng ông ta vẫn cảm thấy kinh ngạc, đồng thời còn nghi hoặc.
Đây là phòng họp, người đẹp này tiến vào làm gì?
Chẳng lẽ muốn tìm ông ta?
Như vậy sao được! Mặc dù ông ta rất vui khi người đẹp đến tìm mình nhưng bây giờ là thời gian họp, hơn nữa tổng giám đốc mới cũng sắp đến, nếu bị nhìn thấy thì sẽ bất lợi cho ông ta.
“Sao cô lại đến đây?”, Vương Đào không vui đứng lên: “Cô ra ngoài đi, sau khi họp xong tôi sẽ sắp xếp công việc cho cô”.
Nghe vậy, mọi người đều quay qua.
“Đây là nhân viên mới của công ty?”
“Sao tôi không biết có nhân viên mới?”
“Đây là phòng họp, đi nhầm à?”
“…”.
Ngưu Kim nghe mọi người nghị luận thì khựng lại. Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ Vương Đào không nhận ra vợ của chủ tịch? Ông ta còn định sắp xếp công việc cho tổng giám đốc?
Lý Tuyết nhìn thấy Vương Đào thì cau mày, cũng không trả lời ông ta mà đi đến vị trí chủ trì.
Mọi người thấy vậy thì nghẹn họng, trong lòng không vui vẻ gì. Nhân viên mới này bị làm sao vậy? Lại còn dám đi vào? Không hiểu tiếng người à?
Vương Đào cũng sầm mặt: “Lý Tuyết, còn không mau ra ngoài? Đây là phòng họp, không phải nơi cô nên đến”.
Ngưu Kim ngây ra, nhất thời hiểu rõ mọi chuyện.
Trời đất, Vương Đào bị ngu à? Ông ta đúng là biết Lý Tuyết nhưng lại không biết thân phận thật sự của cô! Đã thế còn coi Lý Tuyết là nhân viên mới.
Lý Tuyết đã đứng vào vị trí của tổng giám đốc nhưng không lập tức ngồi xuống mà đi về phía Vương Đào, lạnh lùng nói: “Thứ nhất, tôi biết đây là phòng họp”.
“Thứ hai, người không nên đến đây không phải là tôi mà là ông!”
Nghe vậy, có người đột ngột kêu lên. Hôm nay là ngày tổng giám đốc mới đến nhậm chức, hơn nữa còn là nữ, cùng với ngữ khí và vị trí mà Lý Tuyết đang đứng lúc này thì lập tức có thể đoán ra được thân phận của cô.
Nhưng Vương Đào vẫn chưa hiểu, ông ta nghe cô nói vậy thì tức giận: “Tôi là phó tổng giám đốc của công ty, bất kỳ chỗ nào của công ty tôi cũng có thể tiến vào được. Một nhân viên mới đến như cô mà lại coi thường người khác như vậy, hoàn toàn không ý thức được thân phận cấp dưới của mình!”
“Chúng tôi không cần nhân viên như cô!”
“Đương nhiên nếu cô tình nguyện thay đổi thì tôi vẫn có thể giữ cô lại, nếu không, cô chỉ còn nước mà rời khỏi công ty!”
Những người đoán được thân phận của Lý Tuyết không khỏi liếc nhìn ông ta, có người đồng tình, có người lại muốn ra hiệu cho ông ta, nhưng ông ta không nhìn thấy.
Lý Tuyết cười lạnh: “Là phó tổng giám đốc của công ty mà lại quấy rối nhân viên nữ, bất kính với lãnh đạo, không biết trên dưới, công ty không cần nhân viên như ông”.
Cô trả lại những lời vừa rồi cho ông ta.
Vương Đào ngây ra, một lúc sao thì đột ngột trừng mắt, hoảng loạn nhìn Lý Tuyết.
Lúc này, Vương Đào cuối cùng cũng đoán ra thân phận của cô. Nghĩ đến những lời mình nói lúc trong thang máy cùng vừa nãy, ông ta hận không thể tát cho chính mình vài phát.
Quấy rối ai không quấy rồi, lại đi trêu vào tổng giám đốc mới đến. Vừa rồi lại còn lên giọng với người ta, khác nào đâm đầu vào chỗ chết!
Lý Tuyết không nhìn Vương Đào nữa mà nói với mọi người: “Chào mọi người, tôi là Lý Tuyết, tổng giám đốc mới”.
“Trước khi đến tôi đã có hiểu biết sơ bộ về công ty, nhưng tôi không ngờ là nhân viên của công ty lại như vậy, hơn nữa lại còn là lãnh đạo”.
“Công ty là nơi tạo lập lợi ích và giá trị, không phải là nơi để mua vui cho bản thân. Nếu mỗi lãnh đạo đều quấy rối nhân viên nữ như Vương Đào, thậm trí áp dụng quy tắc ngầm với nhân viên nữ thì công ty không cần phải tiếp tục mở cửa nữa!”
“Cứ mở khu vui chơi là được!”
“Vì thế chuyện đầu tiên mà tôi muốn làm là tiến hành chỉnh đốn công ty, những ai có tư tưởng lệch lạc thì cút hết cho tôi!”
Lời vừa dứt thì mọi người đều giật thót, chẳng phải vì bọn họ có tư tưởng lệch lạc gì mà là vì khí thế của Lý Tuyết.
Xem ra tổng giám đốc mới này không phải người dễ bắt nạt, sau này phải thành thật hơn.
Đương nhiên có người không cho là vậy, chỉ nghĩ rằng cấp trên đang dằn mặt mà thôi, đợi mọi chuyện xong xuôi, sau này thế nào còn chưa biết.
Vương Đào biết thân phận của Lý Tuyết thì lập tức nịnh nọt: “Giám đốc Lý, tôi chỉ đùa với cô thôi, cô đừng coi là thật…”.
Lý Tuyết lạnh lùng nói: “Ông nghĩ tôi là con ngốc chắc? Trong thang máy ông cho tôi là nhân viên mới đến nên nói lời ve vãn, thậm chí còn định dùng quy tắc ngầm với tôi, biết tôi là giám đốc thì lại nói là đùa?”
Vương Đào xây xẩm mặt mày, lúng túng nói: “Giám đốc Lý, tôi…”.
“Đừng nói nữa, lời vừa rồi tôi không muốn nhắc lại lần thứ 2”, Lý Tuyết ngắt lời ông ta: “Bây giờ, mời ông lập tức rời khỏi công ty, ông bị tôi đuổi việc”.
“Giám đốc Lý!”, Vương Đào trừng mắt: “Giám đốc Lý, cô làm vậy chẳng phải là quá độc đoán hay sao?”
“Tôi quả thật có chút tật nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến công ty, cô dựa vào đâu mà đuổi việc tôi?”
Lý Tuyết lạnh lùng nói: “Tôi mới là tổng giám đốc của công ty, mà ông chỉ là một phó tổng giám đốc mà thôi”.
“Giám đốc Lý, cô muốn dùng tôi để ra uy với bọn họ chứ gì?”, Vương Đào cũng đã hiểu ra. Hôm nay ông ta xui xẻo đụng ngay Lý Tuyết, nhưng ông ta làm việc ở công ty lâu như vậy rồi, khó khăn lắm mới leo lên được chức phó tổng giám đốc, ông ta không muốn mất việc.
“Cô có thể chỉnh lý lại công ty nhưng không cần phải ra tay với tôi!”
Lời của Vương Đào rất thẳng thắn, người có quan hệ tốt với ông ta đều đồng loạt gật đầu, hơn nữa còn khuyên can vài câu.
“Giám đốc Lý, phó giám đốc Vương làm việc ở công ty rất lâu rồi, không có công lao cũng có khổ lao, đuổi việc ông ấy quả thực không được ổn thỏa cho lắm”.
“Đúng thế, giám đốc Lý, đàn ông có tý tật là bình thường mà, sau này tiết chế lại là được”.
“Ở công ty, chỉ cần làm việc chăm chỉ, mang lại lợi ích là được, nhưng việc khác cứ mắt nhắm mắt mở là được”.
“…”.
Lý Tuyết nghe họ nói thì không trả lời.
Ngưu Kim lo lắng. Chẳng may những người này bắt tay với nhau đối phó với cô thì chẳng phải cô sẽ bị bắt nạt ư? Sau đó chủ tịch mà biết được thì ông ta chắc chắn là người phải chịu hậu quả.
“Tôi đồng ý với giám đốc Lý”, Ngưu Kim lên tiếng: “Một công ty tốt thì tác phong làm việc cũng rất quan trọng, những hành vi như kia không thích hợp với công ty”.
Nghe vậy mọi người đều cho rằng Ngưu Kim là người mới đến, vì thế muốn dựa dẫm vào Lý Tuyết nên mới mở lời giúp cô.
Vương Đào thấy thế thì cau mày nói: “Giám đốc Lý, cô thực sự muốn đuổi việc tôi? Cô nghĩ kỹ chưa? Tôi không chỉ là phó giám đốc mà còn là giám đốc bán hàng đấy”.
“Tôi nắm hầu hết nguồn khách hàng của công ty, nếu cô cứ đuổi việc tôi thì tôi sẽ mang cả những khách hàng này đi!”
Đây là uy hiếp. Số khách hàng mà một giám đốc bán hàng có được nhiều hơn hẳn so với các nhân viên bình thường.
Nếu ông ta mang hết nguồn khách đi thì công ty sẽ mất một lượng khách lớn, đến lúc đó sẽ mất nhiều hơn được.
Mọi người nghe Vương Đào nói vậy cũng nhấp nhổm không yên.
“Giám đốc Lý, để phó giám đốc Vương ở lại đi!”.
“Đúng thế, giám đốc Lý, hầu hết các nguồn lực của công ty chúng ta đều nằm trong tay phó giám đốc Vương, nếu ông ta đem đi hết thì công ty sao có thể vận hành tiếp được? Hơn nữa tìm các khách hàng mới sẽ phải hao tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, e là chúng ta không thể xoay sở không được”.
“Đúng thế, giám đốc Lý, cô nghĩ lại đi!”
Vương Đào thấy vậy thì đắc ý cười. Một tổng giám đốc mới đến, không có mối quan hệ nào ở công ty, muốn sa thải phó giám đốc như ông ta là không thể nào!
Cho dù cô có không thích ông ta đến đâu thì cũng không thể làm đến mức đấy, nếu không công ty này đóng cửa luôn rồi, cô còn làm tổng giám đốc gì nữa.
Lý Tuyết mặt không cảm xúc, trong lòng lại hơi căng thẳng. Không phải cô sợ hãi, mà là hưng phấn. Đây không phải là lần đầu tiên cô phải đối diện với tình huống thế này, bởi vì cô có ký ức về khoảng thời gian biến thành trẻ con.
Lúc đó, cô cố gắng đi diễn vai vợ chủ tịch, đã thế tư duy chỉ mới có 5,6 tuổi, không hiểu được những người đó nói gì.
Nhưng bây giờ cô hiểu rồi, còn có ấn tượng với lời nói hùng hổ của đám Diệp Ngải. So với những chuyện đó thì chuyện hôm nay chưa là gì.
Nghĩ đến đây lại nhớ đến Bạch Diệc Phi khi đó trúng độc sắp chết nhưng vẫn nghĩ giúp cô, trong lòng cô không khỏi nhói đau. Suy nghĩ việc hiện tại anh không biết đang ở đâu khiến cô nhất thời lơ đãng.
Khi cô hoàn hồn thì mọi người đều đang im lặng mà nhìn cô chằm chằm.