Chương 37: Ông bố xấu xa đến rồi!
Trên đầu có tiếng cười trầm thấp như nước chảy róc rách, sưởi ấm lòng người.
Một giây tiếp theo, Trần Tuấn ghé vào tai cô nói nhỏ: "Nếu không có ai, em cho anh hôn sao?"
"Đừng lo lắng, anh sẽ không làm khó ai, đặc biệt là em."
Tư thể mơ hồ này kéo dài trong mười giây.
Đương sự biết rõ cả hai sẽ không có gì xảy ra với nhau.
Tuy nhiên, những người qua đường thì khác.
Ví dụ, người đàn ông trong một chiếc ô tô màu đen cách đó không xa.
Từ góc độ của anh, những gì anh nhìn thấy là cảnh Trần Tuấn hôn cô.
Khuôn mặt tuấn tú của Lục Gia Bách mím chặt, đôi môi mỏng mím lại thành hình vòng cung kiêu ngạo.
Sau khi ra khỏi công ty, anh gạt bỏ đám vệ sĩ đang đi theo mình, một mình lái xe đi trên những con đường thành phố rực rỡ ánh đèn.
Nhưng, cứ lái mãi, anh lại lái đến căn hộ này.
Góc phố quen thuộc liên tục tác động đến lý trí của anh, và ý nghĩ muốn nhìn thấy cô không thể kiểm soát được.
Anh không phải là người si tình, ngược lại là vô tâm, đời tư lại càng bình lặng.
Nếu không có Lục Gia Tân đánh lừa anh bảy năm trước, anh đã không có thêm một đứa con trai.
Cuộc gặp gỡ với Dương Tâm là tình cờ, nhưng cảm xúc háo hức trong cơ thể anh đang nói với anh rằng tất cả những điều này có thể là do Chúa cố ý sắp đặt.
Sự sắp đặt của Chúa... Tuy nhiên, cô dường như có một người đàn ông cô thích. Và người lay động trái tim cô chính là... anh em của anh.
Bây giờ, con trai cô lại còn có liên quan tới em trai ruột cùng chung một mẹ với anh.
Một mớ hỗn độn, quấn vào nhau, đều là những nút thắt không thể tháo gỡ.
Tiếng còi vang lên, kéo lại những suy nghĩ vẩn vơ trong anh.
Khi anh ngước mắt lên lần nữa, đằng xa chỉ còn lại một bóng dáng mảnh mai.
Cô lặng lẽ đứng dưới ngọn đèn đường, nở nụ cười vẫy tay chào.
Dù ở xa nhưng anh biết ánh mắt cứ lúc này thật dịu dàng.
Đối với Trần Tuấn, cô cũng không kìm nén sự dịu dàng của chính mình.
Có lẽ, anh nên chúc phúc cho bọn họ.
Ngay sau khi Dương Tâm trở lại căn hộ, chuông cửa trong phòng khách vang lên.
Cô nhíu mày liếc nhìn đồng hồ treo tường, chính xác là chín giờ. Hai đứa nhỏ điên cuồng mệt mỏi cả ngày, trong phòng yên tĩnh, có lẽ đã ngủ say rồi. Cô đi tới cửa và nhìn ra bên ngoài qua lỗ mắt mèo.
Dương Thành...
Tại sao đồ cặn bã này lại ở đây??
Do dự một lúc, cô vặn nắm cửa để mở cửa.
Khi hai cha con gặp nhau, không có sự ấm áp, ngược lại, bầu không khí rất áp lực.
"Tửu... Tâm Tâm.." Dương Thành cố gắng gọi.
"Nửa năm nữa đừng đăng nhập vào tài khoản đó nữa. Mẹ không muốn thu hút sự chú ý của Lục Gia Bách, chứ đừng nói là chọc tức anh ta."
"Da."
Ngày hôm sau, văn phòng của tổng giám đốc Lục.
Lục Gia Bách đang xem tài liệu, Đoàn Ninh cung kính đứng ở bên cạnh bàn làm việc.
Văn phòng to lớn im ắng tới mức có thể nghe thấy rõ tiếng sột soạt của giấy được lật.
Thật lâu sau, giọng nói trầm ấm của Lục Gia Bách vang lên trong phòng, "Chuyện ngày hôm qua tôi nhắc đã điều tra xong chưa?"
Đoàn Ninh đảo mắt, cố gắng nói: "Camera ba hướng đông, tây, nam của trung tâm mua sắm đều trích xuất cả rồi, không phát hiện ra người khả nghi. Còn về phía bắc, một số camera ở khu vực đó bị hỏng, không quay được dòng người ngày hôm đó."
“Bốp” một tiếng.
Lục Gia Bách đập cây bút trên tay xuống bàn.
- --------------------