Cô ấy xoay người chui ra khỏi xe, một chữ cũng không để lại.
Nhìn bóng lưng của cô ấy, trong mắt Thẩm Thành tối sầm.
Anh ta đã quen với việc cô nhóc kia luôn ở sau lưng ầm ĩ, đột nhiên nghe thấy cô ấy phải rời khỏi, một góc trong tim đã sụp đổ mất rồi. …
Chung cư Thịnh Cảnh.
Dương Tâm không đi tạm biệt đồ đệ mình.
Trong mắt cô, cô nhóc kia rời đi chỉ là tạm thời mà thôi.
Chờ cô ấy nắm được quyền kiểm soát cả gia tộc Hải Nhân, trên đời này sẽ không có gì kiểm soát được cô ấy nữa.
Gia tộc Hải Nhân là gia tộc khổng lồ thần bí nhất phương Tây, thống trị Châu Âu nhiều thế kỷ rồi. Chỉ cần cô nhóc kia có thể nắm thực quyền trong tay thì đủ tư cách khinh thường hết thảy mọi thứ trên thế gian.
Cho nên cô đồng ý để cô ấy trở về.
Những trải nghiệm và cảnh ngộ mà mấy năm nay cô ấy gặp được đã khiến cô ấy hiểu sâu sắc một đạo lý, chỉ có quyền thế mới có thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ, mới có thể làm được những gì mà bản thân muốn.
Chuông cửa vang lên, Dương Tâm bấm gửi cho Hải Cẩn tin nhắn đã soạn xong.
Nội dung rất đơn giản, chỉ có bốn chữ “Thuận buồm xuôi gió”.
Gửi thành công, cô đặt điện thoại lên bàn trà, thong thả bước ra mở cửa.
“Chị dâu, chị gạt em.”
Nhìn thấy cô em chồng trước cửa, Dương Tâm nhịn không được xoa mày.
Vừa mới tiễn bước một cái keo dán siêu dính người thì một cái khác lại đến, đau đầu.
Cả người nguyên cây đen càng tôn thêm vẻ tuấn tú của cậu ta.
Hơn nữa, cậu ta phải tiếp nhận huấn luyện hằng năm, quanh thân tỏa ra khí chất đàn ông nồng đậm.
Đừng nói là cô nhóc kia chỉ liếc mắt một cái mà hồn đã bị câu đi mất rồi chứ?
Đừng nha.
Nếu như cô ta bị bắt mất, Lục Cẩu còn không giết chết cô mới là lạ.
Một bên là sát thủ thiếu niên bước ra từ những cuộc thảm sát đẫm máu.