Tôi khuyên bà đừng có mất mặt thêm nữa, cút nhanh lên đi. Hoặc là các người nhận Tâm Tâm và công bố Thẩm Thanh Vi là con gái nuôi nhà họ Thẩm, hoặc là các người cứ bảo vệ đứa con gái bảo bối nuôi nấng hơn hai mươi năm đó đi, đừng đến dây dưa với vợ của con trai tôi nữa.
Tôi được cái xấu tính, nếu dám chọc tôi tức lên thì lời xấu xa khó nghe đến đâu tôi cũng nói được đấy, nếu không muốn bị nhục mạ thì nhanh chóng cút đi.”
“…”
Dương Tâm lại cười phụ họa: “Mẹ tôi đã chết hơn hai mươi năm trước trong hỏa hoạn rồi, sau này ngoài mẹ chồng ra thì tôi không nhận ai là mẹ nữa đâu. Bà Thẩm, xin bà hãy về đi, tôi không về nhà họ Thẩm nhận tổ tiên nữa, mấy người cứ coi Thẩm Thanh Vi là con gái thân sinh đi.”
Vừa dứt lời xong cô đã gọi to: “Quản gia, tiễn khách.”
Quản gia trung niên đi từ ngoài vào, ra hiệu mời với Lâm Vũ Loan.
Lâm Vũ Loan tức giận đến nghiến răng, gằn từng chữ một: “Được, vậy cũng tốt thôi. Thế thì mời cô gọi điện cho chồng và con trai tôi nói cô không muốn nhận nhà họ Thẩm, bảo bọn họ đừng tổ chức họp báo tuyên bố gì hết.”
Dương Tâm gật đầu: “Được thôi, lát nữa tôi sẽ gọi điện cho Thẩm Thành bảo anh ta đây là ý của tôi. Bà cứ yên tâm, tôi sẽ không nói là bà đến nhà họ Lục tìm tôi, bắt tôi phải quyết định không nhận nhà họ Thẩm, coi như là báo đáp công ơn sinh thành của bà đi. Kể từ hôm nay, đối với tôi, mẹ đẻ tôi đã chết rồi. Đời này chúng ta cũng khỏi cần phải cư xử với nhau như mẹ con nữa.”
Lâm Vũ Loan há miệng định nói gì nhưng lại không bỏ mặt mũi xuống được, trừng mắt nhìn bà Lục một cái rồi đi ra khỏi phòng khách.
Thấy bà ta đi khuất, bà Lục quay lại ôm lấy Dương Tâm: “Muốn khóc thì hãy khóc đi, bác sẽ không cười cháu đâu. Tuy trước mặt bác, cháu không bao giờ đầu hàng, lúc nào cũng mạnh mẽ khiến bác tức muốn hộc máu, nhưng lâu lâu yếu đuối một chút cũng không sao.”
Dương Tâm cảm thấy hơi buồn cười, cũng vòng tay ôm lấy bà ấy cười nói: “Cháu đã qua tuổi cần có tình mẹ rồi. Nói thật, cháu cũng hiểu cho tâm trạng bà ta, dù sao Thẩm Thanh Vi mới là đứa con gái bà ta đã nuôi hơn hai mươi năm. Lúc trước bà ta còn dạy con gái bà ta cách đối phó với con đấy, thoắt một cái kẻ thù lại biến thành con gái, ai mà chịu được chứ?”
Bà Lục đưa tay ấn trán cô, cười mắng: “Đúng là con nhóc không tim không phổi. Nhưng mà thế cũng tốt, cháu sẽ bớt tổn thương hơn. Nhưng mà không cho phép cháu đối xử với bác như với Lâm Vũ Loan, nghe rõ chưa?”
Dương Tâm nở nụ cười, hôn bà ấy một cái: “Bác là mẹ chồng của cháu mà, đương nhiên là cháu kính yêu bác vô cùng rồi.”
Bà Lục lập tức sầm mặt xuống, lạnh lùng nói: “Bác không cần cháu kính yêu vô cùng, chỉ cần cháu kính yêu ba phần thôi, bảy phần còn lại cháu nhớ kĩ bác là mẹ chồng của cháu là được.”
“…”
Dương Tâm không nói gì, cô nhìn con đường nhỏ bên ngoài qua cánh cửa sổ sát đất.
Bóng lưng Lâm Vũ Loan dần dần khuất khỏi tầm mắt của cô.
Bà ta thật sự không thể làm dấy lên bất kỳ sóng gió gì trong cuộc sống của cô.
Nếu cô thật sự đau lòng khổ sở thì cô mới thua.
Một người mẹ hoàn toàn không có tình cảm gì với cô, cô có giữ cũng vô dụng.
Bởi vì cô không hề thiếu mẹ!
Chi nhánh của tập đoàn LG.
Trong phòng làm việc của tổng giám đốc.
Lâm Thanh đang xem các văn kiện khẩn được gửi tới từ khắp nơi trên thế giới.
Trợ lý bỗng nhiên đẩy cửa bước vào.
“Anh Lâm, tôi nghĩ rằng có chuyện này tôi nên báo với anh một tiếng.”
Lâm Thanh không ngẩng đầu lên, vừa tiếp tục làm việc vừa chậm rãi lên tiếng: “Nói đi.”
“Chủ tịch tập đoàn Trần Thị là Trần Nhiên đang bán tháo cổ phiếu trên danh nghĩa của anh ta, anh ta đưa ra 3% cổ phần, trị giá khoảng 1500 tỷ.”
Ngón tay đang cầm bút máy của Lâm Thanh hơi khựng lại, chậm rãi ngẩng lên nhìn trợ lý, nhíu mày hỏi: “Cậu chắc chắn là Trần Nhiên đang bán tháo cổ phần chứ?”
“Chắc chắn ạ, đã lên sàn giao dịch rồi. Mấy ông chủ lớn đều nhắm đến chỗ cổ phần đó, thi nhau bỏ vốn đặt cược, nhưng cái giá không bằng giá mà tổng giám đốc Trần mong muốn nên giao dịch chưa được hoàn thành.”
Lâm Thanh đưa tay đỡ trán.
Trần Thị là tâm huyết cả đời của bố Trần, nếu bị phá hủy thế này thì bố Trần có chết không nhắm mắt hay không anh ta không biết, nhưng chắc chắn rằng Trần Uyên sẽ rất đau lòng.