Là số máy riêng của nhà họ Lê.
Nhà họ Lê gọi cho cô, có phải do… bệnh tình của Lê Vãn Trinh đã trở nên ác liệt rồi không?
Cô vội vàng kéo nút trả lời.
Sau khi điện thoại kết nối thành công, giọng Lê Vãn Trinh từ bên kia truyền tới.
“Tâm Tâm, cậu đang làm gì vậy?”
Dương Tâm sửng sốt, nghe giọng cô ấy rất bình thường, không giống như bị bệnh nặng chút nào.
“Cậu đã khoẻ rồi à? Ơ, không đúng, cậu gọi cho tớ có việc gì không?”
Lê Vãn Trinh thấp giọng cười lên: “Cậu căng thẳng quá rồi, cũng đúng, gần đây hẳn cậu rất khó khăn, phải chăm sóc mình thật tốt đấy, đừng để mình bị bệnh. Tớ không sao cả, cậu không cần lo lắng cho tớ.
Tớ gọi cho cậu là muốn nói Triệu An chuẩn bị đưa tớ tới Tây Tạng, Tâm Tâm, tớ muốn đi xem thảo nguyên mênh mông.”
Dương Tâm cau mày lại.
Im lặng một lát, cô thở dài nói: “Triệu An không ngăn cản cậu, hẳn là đồng ý cho cậu đi, có anh ấy đi cùng cậu, tớ cũng yên tâm. Vậy thì đi đi, đi giải sầu, sau khi về tiếp tục điều trị, không được dễ dàng từ bỏ. Nếu cậu ra đi, sẽ trở thành vết sẹo trong lòng rất nhiều người, cả đời cũng không xoá mờ được.”
“Ừ ừ, tớ biết rồi, cậu cũng phải chăm sóc mình thật tốt nhé, tớ cúp máy đây, tớ đang chuẩn bị hành lý.”
“Được, giữ gìn sức khoẻ nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, Dương Tâm xoa khóe mắt hơi cay cay, nói với Phó Đức Chính: “Trước tiên mang những thi thể này về cất giữ đi, đợi Lục Gia Bách quay lại rồi hỏi anh ấy, có lẽ anh ấy có thể điều tra được nơi đến cuối cùng của những tử sĩ này.”
Phó Đức Chính nhướng mày, cười nhạt nói: “Cô tin tưởng anh ta thế nào? Anh ta cũng đã hạ lệnh truy sát cô ấy, cô còn tin tưởng anh ta tuyệt đối thế sao? Dương Tâm, trong mắt cô, anh ta thật sự hoàn mỹ vậy sao?”
Dương Tâm liếc anh ta, vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm túc nói: “Anh ấy là tất cả phong cảnh trong mắt tôi, là cả thế giới của tôi. Nói thẳng ra, tôi đã sáp nhập anh ấy vào linh hồn máu thịt của tôi rồi, anh ấy đã trở thành một phần trong sinh mạng của tôi rồi, thử hỏi tôi còn nghi ngờ mình nữa sao?”
“…”
Phó Đức Chính khẽ gật đầu, khóe miệng cong lên có chút khổ sở.
Đúng vậy, Lục Gia Bách là tất cả phong cảnh trong mắt cô.
Trong mắt cô, Lục Gia Bách còn quan trọng hơn mạng sống của mình nữa, sao cố lại không tin tưởng anh trăm phần trong chứ?
Rõ ràng trong lòng hiểu rõ, anh ta còn hy vọng gì nữa chứ?
Không có được tình yêu của cô, yên lặng bảo vệ che chở cho cô, để cô sống những ngày tháng yên bình trong lòng người đàn ông cô yêu, cũng là yêu trọn vẹn một đời đúng không?
Trong nhà cũ nhà họ Lâm.
Trong phòng ngủ ở nhà chính.
Trần Uyên chậm rãi tỉnh lại từ cơn hôn mê.
Lúc mở mắt ra, cô ấy có chút không thích ứng được ánh sáng trước mắt, theo bản năng đưa tay che mắt.
Cơn đau âm ỉ từ bụng kéo tới, theo bản năng cô ấy đưa tay sờ bụng mình.
Cô ấy đã mang thai hơn bốn tháng, đã lộ bụng, mặc dù bụng không lớn, nhưng cũng lộ ra rõ ràng.
Nhưng hôm nay.
Cô ấy vô thức rũ mắt xuống nhìn.
Bụng cô ấy hoàn toàn bằng phẳng.
Đã bằng phẳng rồi, nói cách khác, đứa trẻ đã mất rồi?
Cô ấy vùng vẫy muốn ngồi dậy, đột nhiên vai bị đè nặng, ép cô ấy nằm trở lại giường.
“Cậu đừng cử động, đợi cơ thể cậu ổn định rồi hãy dậy, nếu không sẽ tổn thương đến tử cung.”