Mục lục
Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Chương 150: cô ấy chính là người con mời đến làm phẫu thuật



Anh nợ em một câu yêu thương!








Bà Lục sửng sốt, sau đó mới hiểu ra, lạnh giọng hỏi: “Các con tìm được Vô Danh rồi sao?”



“Không phải Vô Danh.” Trần Tuấn nhẹ giọng nói.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Bạch Trác vô cùng căm ghét Vô Danh, không thể để Tâm Tâm lấy thân phận Vô Danh xuất hiện, nếu không sẽ xảy ra rất nhiều chuyện.



“Người đó là ai?” Bà Lục hỏi.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trần Tuần nghĩ đến đó và trả lời một cách mơ hồ: “Con có một người bạn ở nước ngoài, cô ấy là một chuyên gia nồi phẫu thuật, cô ấy đã từng thực hiện những ca phẫu thuật tương tự và thành công, cô ấy nói rằng cô ấy có thể nắm chắc được ít nhất 50%.”



“Cái gì?” Bà Lục đứng dậy khỏi ghế sô pha, hỏi với vẻ kích động: “Năm, năm mươi phần trăm? Ý con là cô ấy nắm chắc năm mươi phần trăm tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật?”



Anh nợ em một câu yêu thương!









“Đúng vậy, bác sĩ luôn giữ lại chút ít cho mình, chỉ đưa ra xác suất khiêm tốn. Cô ấy nói là 50%, nhưng con đoán cô ấy chắc chắn ít nhất 70%.”



Bà Lục sải bước tới trước, nắm lấy cỗ tay anh, lo lắng hỏi: “Cô ấy ở đâu? Khi nào thì có thẻ đến Hải Thành?”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trần Tuần hơi rũ mắt xuống, khẽ nói: “Anh họ đã đích thân mời rồi. Chờ hai ba ngày nữa, nhất định sẽ đưa cô ấy đến đây.”



Bà Lục nhìn anh chằm chằm, nhìn biểu hiện trên nét mặt anh, trầm giọng hỏi: “Không phải là con chỉ đang mượn cứ đáy chứ.”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trần Tuần không nhịn được cười: “Cô à, chuyện của ông nội, con làm sao có thẻ đùa được? Cô đừng lo lắng, con hứa với cô bạn con có thể cứu ông nội, trả lại nhà họ Trần và nhà họ Lục một người ông nguyên vẹn. “



Bà Lục nghiến răng, dường như đã hạ quyết tâm: “Được rồi, cô sẽ cho các con cô ba ngày nữa, nếu người bạn mà con nhắc đến sau ba ngày không xuất hiện trước mặt cô, cô sẽ để cho giáo sư Bạch chủ trì ca phẫu thuật, đến lúc đó đừng ai ngăn cản cô. “



Anh nợ em một câu yêu thương!








“Vâng, đều nghe cô.”



Trong phòng điều trị Lục Gia Bách dựa vào đầu giường, nhắm nháp cháo mà Dương Tâm đưa tới với vẻ mặt mãn nguyện.



Anh nợ em một câu yêu thương!








‘Vết thương lần này có cũng đáng! ! !



“Trần Tuấn vừa gọi điện cho tôi nói rằng anh ấy đã giới thiệu bạn của anh áy, nhưng anh ấy không nói là tôi, cũng không nói là Vô Danh. Tôi lo rằng nếu tôi xuất hiện mẹ và cậu anh sẽ phản đối kịch liệt, anh xem có thể đưa ông ngoại anh ra nước ngoài làm phẫu thuật không?”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Lục Gia Bách nuốt lấy ngụm cháo, giương mắt nhìn Dương Tâm lạnh lùng, cau mày hỏi: “Em cho rằng cậu và mẹ anh sẽ để ông một mình ra nước ngoài vào lúc này sao?”



Dương Tâm ngắn người Hừ, đổi lại là người khác cũng không yên tâm, cũng không thể đồng ý Lục Gia Bách giơ tay nắm chặt ngón tay đang cầm thìa của cô, bình tĩnh nói: “Em chỉ cần thoải mái chuẩn bị cho ca phẫu thuật, còn lại cứ giao cho anh. Dù mẹ anh có thành kiến lớn với em, nhưng tuyệt đói sẽ lấy tính mạng của ông làm trọng”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Tên này đã đánh giá tháp sự thù địch của bà Lục đối với mình, bà ấy chỉ muốn nuốt sống cô.



“Lục Gia Bách, tạo sao anh lại lấy tính mạng của mình ra giúp tôi? Chúng ta không quen biết nhau chưa lâu, gặp mặt cũng chỉ một vài lần, tại sao vậy?”



Anh nợ em một câu yêu thương!










Lục Gia Bách cong môi cười: “Điểm xuất phát của anh muộn, nếu muốn em chiếu có, chỉ có thể liều mạng thôi”



Ba ngày sau.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Lục Gia Bách cùng Dương Tâm xuất hiện ở phòng khách nhà họ Trần Bà Lục vội vã …



Vội vã chạy đến, phớt lờ người phụ nữ đứng cạnh Lục Gia Bách mà bà ghét tận xương tủy, nắm láy cổ tay con trai và lo lắng hỏi: “Gia Bách, con không đi nước ngoài để mời chuyên gia đến à? Người đâu rồi?đã mời về chưa?”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Sau đó, bà khit mũi khiển trách: “Con đưa người phụ nữ này đến nhà họ Trần làm gì? Còn trông đợi một người thợ may chỉ vẽ được vài bộ quần áo cầm dao mỏ, mỏ sọ cho ông con sao?”



Dương Tâm nhướng mày cười nói: “Quả nhiên là một chiếc váy rách. Bà Lục phải chăm chút cho con gái bà thật tốt, đừng để cô ấy mặc chiếc váy rách do tôi thiết kế trong buổi kỉ niệm lễ thành niên, sẽ rất mất mặt nhà họ Lục”



Anh nợ em một câu yêu thương!








“Cô” bà Lục chỉ vào cô tức giận nói: “Cô là cái thá gì, cô có tư cách gì mà ở đây huyên náo?”



Nụ cười trên mặt Dương Tâm càng thêm rạng rỡ: “Nếu tôi nhớ không lầm, bà Lục đã rời nhà họ Trần đi lầy chồng cách đây ba mươi năm trước đúng không? Bây giờ bà mang họ Lục, không có quan hệ gì với nhà họ Trần, đổi lại là tôi, nếu gả cho cháu trai bà sẽ trở thành bà chủ của nhà họ Trần, về sau tôi sẽ là người của nhà họ Trần, có chết cũng là ma nhà họ Trần, xét về cấp bậc, sự xuất hiện của tôi ở đây có vẻ tương xứng hơn bà. “



Anh nợ em một câu yêu thương!








“Cô, cô” bà Lục lùi lại phía sau mấy bước, tức giận trừng mắt nhìn Lục Gia Bách, quát lớn: “Ai bảo con dẫn người phụ nữ này về nhà họ Trần, cút đi, mẹ không muốn gặp cô ta. “



“Không được đâu mẹ.” Lục Gia Bách khẽ nói: “Cô ấy chính là người mà conđã bỏ hết công sức để mời đến thực hiện ca phẫu thuật cho ông ngoại. Dù không muốn nhìn thấy cô áy, thì mẹ cũng hãy nhẫn nhịn một chút vì bệnh tình của ông. “



Anh nợ em một câu yêu thương!








Hừm, đuổi cô đi chẳng phải chỉ làm hao mòn công sức của anh sao, nhát dao ấy gần chút nữa đã đâm thẳng vào trái tim anh.



Bà Lục mở to mắt, nhìn anh đầy hoài nghi và hỏi với giọng run rầy: “Cô ấy, cô ấy, chính là người bạn chuyên gia nước ngoài mà Trần Tuần đã nói sao? Không, không thể nào, chuyện này thật nực cười. Thật nực cười. A Tuần con có nhằm lẫn gì không? “



Anh nợ em một câu yêu thương!








Cô nhanh chóng quay lại nhìn Trần Tuấn, đôi mắt không chớp, bà ước gì có thể nghe được lời phủ nhận từ anh.



“Cô à, Tâm Tâm quả thực là một chuyên gia có hàng đầu về phẫu thuật. Khả năng y thuật của cô áy rất tốt, cô ấy chắc chắn 50% về ca phẫu thuật này. Con biết cô có thành kiến với cô ấy, nhưng con hy vọng cô có thể bỏ qua thành kiến của mình, hãy để cô ấy phẫu thuật cho ông, cứu sống ông trước. “



Anh nợ em một câu yêu thương!








“Không, không, không.” Bà Lục không hề suy nghĩ mà trực tiếp phản đối: “Cô sẽ không bao giờ giao mạng sống của ông con cho người phụ nữ nào, cô ta vẫn luôn giận dữ ta, hận Lục Gia Tân không cưới cô ta, cũng hận chúng ta đã làm vỡ mộng gả vào gia đình giàu có, cô ta chính là muốn nhân cơ hội trả thù, giao tính mạng của ông cho cô ta, các con đang đùa sao. “



Dương Tâm có chút buồn cười, bệnh hoang tưởng của bà Lục có phải quá nặng không? 2 ?



Anh nợ em một câu yêu thương!








“Đây là vấn đề nội bộ của gia đình các người, tôi không tiện nói thêm, các người cứ bàn bạc đi, tôi về trước đây, bàn bạc xong thì gọi điện thông báo kết quả cho tôi.”



Lục Gia Bách gật đầu, nhẹ giọng nói: “Anh nói A Khôn đưa em về, em hãy nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ gọi lại sau.”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Bà Lục hung dữ bước về phía trước giật lầy cánh tay Dương Tâm nói: “Cô nói cô là chuyên gia phẫu thuật nỏi tiếng, vậy cô có thể thành thật nói cho tôi, cô làm ở bệnh viện nào? Đã có bằng cấp gì?”



Dương Tâm khẽ thở dài, nhàn nhạt nói: “Học y chỉ là sở thích của tôi. Tôi chưa từng làm việc ở bệnh viện nào, cũng không có chứng chỉ bằng cấp có thẩm quyên.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Khuôn mặt bà Lục nhăn lại, nhìn chằm chằm vào cô ấy với vẻ hoài nghỉ: “Mạng người trong mắt cô rốt cuộc là gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK