Đôi khi chơi game cũng có thể ba ngày không ăn cơm.
Muốn cháy mông thì cũng phải đợi đốt quần rồi nói sau.
Chẳng qua là Nam Kiên vẫn hiểu rõ người anh em này, đường đường là đệ nhất thám tử của Ám Long, không có chút tài năng thì có thể không làm được rồi.
Anh ta đã nói ra Tu La Môn, Tiểu Ca, Dương Tâm, Lạc Hồ cảm ơn những thông tin này, chứng tỏ giữa bọn họ có liên quan đến nhau, bản thân chắc hẳn là đoán không sai.
Dương Tâm nhát định biết tung tích của Lạc Hồ.
Ngày hôm sau.
Một tia nắng mặt trời chiều qua tắm cửa số trong suốt từ trần đến sàn, chiều xuống mọi ngóc ngách trong nhà.
Dương Tâm bị ánh sáng chói mắt này làm cho tỉnh giác.
Lúc cô mở mắt ra, nhìn đôi mắt của cô có hơi mê hoặc.
Sau khi cảm giác đau nhức từ toàn thân truyền đến, ý thức cũng dần dần tỉnh táo lại.
Cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn lại, bên cạnh đã trống rỗng không có một bóng người.
Quả nhiên, phụ nữ không thể so sánh với đàn ông.
Tối hôm qua rõ ràng vẫn luôn là anh dùng sức, nhưng cuối cùng cô vẫn là người mệt mỏi.
Cố gắng chống giường để ngồi dậy, nhìn những dấu vết trên người, cô không khỏi thở dài.
Con cún này…
Cô không cần phải ra ngoài gặp mọi người sao?
Cửa phòng đẩy ra, Lục Gia Bách từ bên ngoài đi vào.
Trong tay anh cầm theo một cái khay với các món ăn như bánh mì, sữa và một hộp thuốc.
Dương Tâm hơi nhướng mày khi nhìn thấy hộp thuốc.
“Sao vậy, không muốn có con nữa?”
Lục Gia Bách đặt khay lên bàn cạnh giường, lấy hộp thuốc mở nó ra, lấy ra những viên thuốc trong đó và đưa lên gần miệng của cô.
Dương Tâm không nhúc nhích, nheo mắt chờ đợi lời giải thích của anh.
Cô tò mò tại sao người đàn ông này lại làm vậy.
Anh ấy không muốn cô sinh thêm một đứa con nữa sao?
“Hai con trai một con gái đối với anh đã quá mãn nguyện rồi, đương nhiên, nếu em còn muốn có con nữa, thì anh cầu còn không được, nhưng anh thực sự không muốn nhìn thấy em đau đớn vì sinh con nữa.”
Dương Tâm nghe xong, khế cười.
Hóa ra là như thế này.
Chà, cô đã cảm động.
Môi khẽ mở, cô cúi đầu và cầm viên thuốc trên đầu ngón tay anh.
Ngay sau đó, một cốc nước ấm xuất hiện trước mắt cô, cô mỉm cười uống hai ngụm rồi nuốt viên thuốc vào bụng.
Anh ấy nói đúng, cô không muốn trải qua cảm giác đau đớn khi sinh con nữa.
Năm đó sinh ba đứa nhóc con đó, và cô suýt chút nữa thì đã chết rồi, cô vẫn đang bị áp lực.
“Lần này anh xin đảm bảo, sau này sẽ nghiêm chỉnh thực hiện các biện pháp an toàn, đợi sau khi Triệu An trở lại anh sẽ bảo anh ấy thực hiện phẫu thuật thắt ống dẫn tinh cho anh.”
Dương Tâm sửng sốt.
Nhìn anh ấy có chút ngạc nhiên.
Người đàn ông này là ai?
Người đứng đầu của gia tộc quyền quý Lục thị, việc sinh con nối dõi quan trọng như thế nào, mà anh ấy thực sự có tâm tư thực hiện phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, làm sao có thể không làm cô bất ngờ?
“Anh…”
“Không sao đâu, hai con trai một con gái là đủ để thừa hưởng mọi thứ từ anh, em không cần phải có quá nhiều gánh nặng, vợ anh là để sống cùng anh, chứ không phải là biến cô ấy thành một công cụ sinh nở.”
Dương Tâm vươn tay ôm lấy anh ấy, áp má vào bụng dưới của anh ấy, nói: “Thật may là em đã dũng cảm đi tới bước này, nếu không em sẽ để lỡ mắt anh, vậy thì sẽ mang lại bao nhiêu tổn thất.”
Lục Gia Bách ôm chặt và hôn lên trán cô ấy: “Em là một người phụ nữ rất thông minh, vậy làm sao em có thể dễ dàng bỏ qua được?”