Đáng tiếc, t*ng trùng của Thẩm Thành ở trong kho t*ng trùng bị đông cứng quá lâu, không thể dùng được.
Vì muốn để con gái mình được gả vào một gia đình giàu có, bà không ngại lừa con gái mình dùng t*ng trùng của người đàn ông khác thay thế, tôi nói đúng chứ, bà Cố?”
Con ngươi mẹ Cố co rụt lại, không ngừng lùi về phía sau mấy bước. Bà ta theo bản năng muốn mở miệng, đúng lúc này, Cố Ngọc Hiểu lảo đảo bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Trên người cô ta toàn là máu, nhìn thoáng qua đã thấy ghê người.
Tuy là vậy, cô ta vẫn lao lên trước mặt bà Cố, siết chặt cánh tay mẹ, khàn cả giọng quát: “Những gì họ nói đều là sự thật sao? Mẹ thật sự dùng t*ng trùng của người đàn ông khác để thay thế sao? Đứa nhỏ trong bụng con không phải con của Thẩm Thành, mà là một nghiệp chướng không rõ cha ruột sao?”
Bà Cố nhìn thấy tia hi vọng cuối cùng lộ ra trong đôi mắt tuyệt vọng của con gái, trái tim đột nhiên run lên.
Bà ta có một dự cảm, nếu như bà ta nói ra hết sự thật, nhất định sẽ hoàn toàn dìm con bé này xuống vực sâu, vĩnh viễn không thể hồi phục.
“Hiểu, Ngọc Hiểu, hãy nghe mummy giải thích, lúc ấy mummy cũng là vì bất đắc dĩ, cho nên mới…”
Không đợi bà ta nói xong, Cố Ngọc Hiểu ra sức gào lên: “Vì sao mẹ lại phải làm như vậy? Con là con gái ruột của mẹ, tại sao mẹ phải chà đạp con như vậy chứ?”
Nói đến đây, cô ta bắt đầu điên cuồng phá lên cười, giống như phát điên: “Khó trách bọn họ đều không thích đứa nhỏ này. Hóa ra đây không phải cốt nhục nhà họ Thẩm, mà chỉ là một nghiệp chướng. Con chỉ là một trò cười trước mặt bọn họ, một trò cười cực lớn.
Ha ha ha, thật nực cười, chuyện này quả thực nực cười mà. Con không nghĩ chính mẹ mình lại làm làm khổ mình như vậy. Việc đã đến nước này, con sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ, không bằng chết đi tốt hơn!”
Dứt lời, cô ta xoay người lao vào vách tường bên cạnh.
“Ngọc Hiểu…” Mẹ Cố đau khổ hét lớn.
Thẩm Thành thấy thế, vội vàng đưa tay ngăn cản cô ta lại.
Không phải anh ta động lòng trắc ẩn, chỉ đơn giản không muốn người phụ nữ này chết trước mặt bọn họ.
Nếu hôm nay cô ta chết ở đây, như vậy nhà họ Thẩm phải chịu rất nhiều trách nhiệm. Anh ta sợ phiền phức, cho nên chỉ có thể ra tay ngăn cô ta lại.
Cố Ngọc Hiểu vẻ mặt đau thương nhìn anh ta, rưng rưng nói: “Anh đã biết bí mật trong chuyện này rồi, vậy tại sao anh lại không nói. Anh muốn dùng cách này trả thù tôi sao?
Sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy? Chúng ta tốt xấu gì cũng lớn lên cùng nhau, sao anh có thể trơ mắt để chuyện như vậy tiếp diễn? Tại sao anh không nói cho tôi biết, thờ ơ lạnh nhạt nhìn tôi làm một trò hề?”
Thẩm Thành hơi nheo hai mắt lại.
Chấp niệm của cô ta sâu như vậy, anh ta nói cho cô ta biết thì có ích gì chứ?
“Đi về với bố mẹ cô đi. Chuyện đã qua rồi tôi không muốn truy cứu nữa. Cô sống tốt đi, đừng chà đạp bản thân như vậy nữa.”
Cố Ngọc Hiểu không chịu nổi đả kích như vậy, cơ thể lung lay sắp đổ.