“Con…”
Thấy mẹ mình sắp lên cơn đau tim, Thẩm Thành cúi đầu nói: “Hôm nay mẹ sẽ làm mọi cách để buộc con kết hôn với Cố Ngọc Hiểu à?”
Lâm Vũ Loan cắn răng nói: “Đúng vậy, con cần phải lãnh chứng với con bé. Thẩm Thành, con đã sử dụng thủ đoạn nhưng đứa nhỏ vẫn chưa bị sảy, chứng tỏ nó có duyên với nhà họ Thẩm.
Bác sĩ còn nói đó là con trai. Con thương tiếc cho con cháu nhà họ Thẩm đơn bạc được chứ? Mẹ đã mong ngóng đứa cháy này rất lâu rồi. Con hãy xem ở việc mẹ và bố con đã không còn trẻ nữa, muốn ôm cháu trai mà nhượng bộ đi.”
Một nụ cười ưu sầu hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của Thẩm Thành.
“Được, con sẽ đi xử lý thủ tục đăng ký kết hôn với cô ta như mẹ muốn, hy vọng sau này mẹ sẽ không hối hận.”
Dứt lời, anh ta xoay người bước ra cửa.
Lâm Vũ Loan đột nhiên đứng bật dậy, há mồm muốn nói gì đó, nhưng nhìn bóng lưng quyết tuyệt của anh ta, những lời định nói đều bị mắc kẹt trong cổ họng. Hai chân bà ta nhũn ra, ngã ngồi xuống sô pha.
Con trai và con gái giờ đây đều xa cách bà ta. Chẳng lẽ bà ta đã làm sai thật rồi sao?
Biệt thự nhà họ Lục.
Sau khi Dương Tâm biết được tin nhà họ Thẩm bắt Thẩm Thành lãnh chứng với Cố Ngọc Hiểu đã ngồi trầm mặc trên sô pha hồi lâu.
Vừa bất đắc dĩ vừa tiếc hận.
Cô có thể nhìn ra được anh trai không thích Cố Ngọc Hiểu, nếu mạnh mẽ buộc chặt vào nhau thì sợ phải ‘tương kính như băng’ cả đời này.
Cô thật sự cảm thấy Cố Ngọc Hiểu không xứng với Thẩm Thành. Anh trai cô nên cưới một người nữ có quyền có thế, có thể sóng vai đứng cùng anh ấy.
Chỉ có người phụ nữ như vậy mới không bôi nhọ anh trai cô và cũng chỉ có người phụ nữ như vậy khi được cưới về nhà họ Thẩm mới không bị người ngoài cho rằng Thẩm Thành đang ép dạ cầu toàn.
Đương nhiên, cô có oán than gì cũng vô dụng. Cô không được nhà họ Thẩm nhận về, còn không được tính là người nhà họ Thẩm chứ đừng nói gì đến việc phát biểu ý kiến của mình.
Chủ yếu là Cố Ngọc Hiểu đã mang thai, cô… “Chị Tâm, chị Tâm, nổ tung rồi, toàn bộ phương Tây đều nổ tung rồi.”
Dương Tùy Ý nghiêng ngã lao xuống cầu thang, vọt đến chỗ chỗ ghế sô pha, ném máy tính bảng đang cầm trong tay vào ngực mẹ mình.
Bà Lục ngồi bên cạnh cười mắng: “Thằng nhóc này, con không thể đi đứng cẩn thận hơn à, nếu lỡ ngã từ trên cầu thang xuống thì sẽ ra sao chứ?”
Cậu chủ nhỏ Dương nhún vai: “Còn có thể ra sao nữa, sẽ lăn tròn.”
“…”
Dương Tâm híp mắt nhìn tin tức trên màn hình máy tính bảng, trong mắt hiện lên mưa rền gió cuộn.
“Nóng! Người thừa kế của gia tộc Hải Nhân – cô Hải Cẩn đã mang thai hơn một tháng, trưởng lão trong gia tộc ra mặt tuyên bố công khai rằng bố ruột của đứa con trong bụng cô Hải Cẩn là vị hôn phu của cô ấy – Vân Hành.”
“Sốc! Gia chủ đương nhiệm của gia tộc Hải Nhân tuyên bố với bên ngoài, con gái thứ hai Hải Cẩn sẽ kết hôn với Vân Hành sau ít ngày nữa. Sau khi cử hành hôn lễ xong, ông ấy sẽ truyền chức vị gia chủ cho đứa con gái này.”
“Siêu hot! Cô Hải Cẩn sẽ trở thành nữ gia chủ duy nhất trong vòng vài trăm năm nay của gia tộc Hải Nhân, giá trị con người tăng vọt, trở thành người phụ nữ quyền thế nhất phương Tây.”
Hai tin phía sau không phải là điều mà Dương Tâm chú ý đến. Cô trợn tròn hai mắt, không dám tin vào tin đứng đầu hot search.