“…”
Tin tức người dây dưa cùng Dương Thành trong phòng riêng không phải là Dương Tâm mà là Dương Nhã đã nhanh chóng lan truyền khắp mọi ngóc ngách của Thế kỷ Hoa Đô.
Đám người đang đứng bên ngoài hóng chuyện mà không chen vào được, tất cả trố mắt nhìn nhau, trên khuôn mặt đều lộ ra vẻ không dám tin.
Cũng chẳng trách bọn họ sửng sốt, nếu như là Dương Tâm thì vẫn có thể chấp nhận được, dù sao cô với Dương Thành cũng không có quan hệ huyết thống.
Nhưng nếu như là Dương Nhã…
Được thôi, bọn họ thực sự không thể nào chấp nhận được.
Thẩm Thanh Vi lảo đảo lùi lại phía sau mấy bước, nghiến chặt hàm răng thép.
Hai thứ đồ ăn hại, chuyện nhỏ như vậy mà cũng không thể xử lý được.
Cô ta không cần đoán cũng biết đôi bố con ngu ngốc này bị Dương Tâm biết được, và bị Dương Tâm phản đòn lại.
Thật sự đáng đời, đã ngu như vậy mà còn muốn đối phó với Dương Tâm, vừa nực cười lại ngu xuẩn.
“Cô cả, mười phút trước cậu cả lén lút rời khỏi Thế kỷ Hoa Đô còn ôm Dương Tâm trên người đầy máu rời đi.”
Bên tai truyền đến giọng nói của vệ sĩ mặc thường phục.
Thẩm Thanh Vi đột nhiên quay người lại, nheo mắt nhìn anh ta: “Người đầy máu? Dương Tâm bị thương?”
“Nửa người dưới chảy máu, tôi đoán là cô ta bị sẩy thai.”
Thẩm Thanh Vi sửng sốt: “Không phải đoạn thời gian trước cô ta đã bị sảy thai rồi sao? Tại sao… tôi biết rồi, cô ta cố ý tuyên bố với bên ngoài là mình bị sảy thai, nhưng thật ra thai nhi vẫn ở trong bụng cô ta, lần này bị thương quá nặng, muốn giữ cũng giữ không được.”
“Đúng vậy, thuộc hạ cũng nghĩ như vậy, dựa theo mức độ chảy máu của cô ta, 80% thai nhi trong bụng không thể giữ được.”
Thẩm Thanh Vi mừng thầm trong bụng: “Vậy thì quá tốt rồi, hai bố con rác rưởi nhà họ Dương mặc dù không thể hoàn toàn hủy hoại Dương Tâm, nhưng khiến cô ta nếm thử mùi vị đau khổ mất con, cũng không tệ lắm, anh trai tôi đưa Dương Tâm đi đâu rồi.”
“Cơ sở điều trị nhà họ Thẩm.”
“Cử người theo dõi, lần đầu tiên tôi muốn biết đứa trẻ trong bụng Dương Tâm là sống hay đã chết.”
Khi Lục Gia Bách chạy đến cơ sở điều trị nhà họ Thẩm, Dương Tâm đã được đưa vào cấp cứu rồi.
Anh nhìn thấy Thẩm Thành máu me khắp người dựa vào trên tường, hơi gục đầu, không biết là đang suy nghĩ điều gì, lòng đột nhiên trầm xuống.
Vết máu đáng sợ trên người anh ta đều là của người phụ nữ của anh sao?
Vậy rốt cuộc cô đã chảy bao nhiêu máu?
Bây giờ cô thế nào rồi?
Bước đi dưới chân không dừng lại, anh tiếp tục đi đến cửa phòng cấp cứu, nhìn tình thế đó chắc là muốn trực tiếp xông vào.
Thẩm Thành phản ứng trở lại, vội vàng đuổi theo ngăn cản anh.
“Anh bình tĩnh một chút, bên trong đang cấp cứu, đều là chuyên gia giỏi nhất của nhà họ Thẩm, tôi bảo đảm em ấy sẽ không sao.”
Ánh mắt Lục Gia Bách quét một vòng trên bộ âu phục màu trắng của anh ta, dùng giọng lạnh nhạt không ấm áp nói: “Nhìn xem máu trên người anh rồi hẵng an ủi tôi.”
Thẩm Thành nghẹn lại, trong nháy mắt suy sụp tinh thần.
Tâm Tâm nói đứa bé không giữ được nữa, anh ta còn đang mong mỏi điều gì?
“Em ấy nói đứa bé không giữ được nữa, tôi không biết phải cứu em ấy thế nào, toàn thân em ấy là máu, khi tôi bồng em ấy đến cơ sở điều trị thì em ấy đã rơi vào trong hôn mê sâu.”
Mỗi một chữ Thẩm Thành nói, cơ thể của Lục Gia Bách lại cứng đờ một phần.
Đến cuối cùng, cơ thể anh căng ra thẳng tắp, làm cho người khác nghi ngờ nếu như một sợi dây cuối cùng bị đứt có phải anh điên mất hay không.
“Lục Gia Bách, anh đừng như vậy, Tâm Tâm sẽ không sao đâu, hai người còn trẻ, sau này còn có thể có con.”
Lục Gia Bách chợt nhắm hai mắt lại, khàn giọng nói: “Tôi không sao, tôi không sao cả, vốn dĩ là không muốn đứa bé này, cô ấy có chứng lo âu và trầm cảm tiền sản rất nghiêm trọng, mang thai đối với cô ấy mà nói không phải là chuyện tốt gì, giờ đây đứa bé mất rồi, cũng xem như là giảm bớt gánh nặng của cô ấy.”
Tuy nói như vậy, nhưng bàn tay buông thõng bên người anh lại chậm rãi nắm thành nắm đấm.
Hổ dữ không ăn thịt con, làm một người bố, trơ mắt nhìn con trôi đi mất, trái tim anh làm sao có thể không đau?