Thẩm Thành liếc nhìn Lâm Vũ Loan với ánh mắt lạnh lùng, mặt không chút biểu cảm: “Những lời con nói lúc này không phải để trưng cầu ý kiến của mẹ. Trên thực tế, dù mẹ có đồng ý hay không thì con cũng sẽ đi cứu Hải Cẩn. Đừng nói cô ấy mang thai đứa con của con, chỉ dựa vào thân phận đồ đệ của Tâm Tâm đã đủ để con cứu cô ấy rồi.”
“Nếu mẹ lo rằng con sẽ liên lụy tới nhà họ Thẩm thì có thể bàn bạc với bố con đuổi con ra khỏi nhà. Con sẽ trả lại tất cả quyền lợi trong tay cho các người. Sau này, con không còn liên quan gì tới nhà họ Thẩm nữa. Dù con có gây họa gì ở ngoài cũng chẳng liên lụy tới gia tộc.”
Lâm Vũ Loan trợn tròn hai mắt, nhìn anh với vẻ không dám tin. Bà ta không ngờ anh ta lại nói ra những lời này. Thẩm Thành đang muốn cắt đứt quan hệ với gia tộc chỉ vì một đứa con gái sao?
Nhà họ Thẩm đã bỏ ra mấy chục năm để bồi dưỡng anh ta, vất vả lắm Thẩm Thành mới thành tài, gánh vác trọng trách của gia tộc. Bây giờ, chỉ vì một đứa con gái chẳng quan trọng gì mà lại đòi từ bỏ tất cả những gì gia tộc bồi đắp suốt bao năm qua. Đây chính là đứa con trai ngoan mà bà ta nuôi dưỡng ư?
“Thẩm Thành, con muốn cắt đứt quan hệ mẹ con với mẹ đấy hả? Chỉ vì một đứa con gái mà lại đòi phân rõ giới hạn với mẹ của mình. Đây là trách nhiệm và nghĩa vụ của con sao?”
Thẩm Thành cười cười, trên mặt vẫn lộ rõ vẻ lạnh lùng: “Nếu mẹ đã nhắc tới trách nhiệm và nghĩa vụ thì mẹ phải biết con nhất định sẽ chịu trách nhiệm với hai mẹ con họ. Đây cũng là trách nhiệm của một người đàn ông. Mẹ vừa muốn con phải có trách nhiệm vừa muốn con phải từ bỏ hai mẹ con họ. Mẹ tiêu chuẩn kép đấy à?”
Lâm Vũ Loan nghẹn họng.
Đứa con trai này ăn nói rất khéo léo, miệng lưỡi rất lợi hại. Bà ta không nói lại được. Đương nhiên, Lâm Vũ Loan cũng không đồng ý chuyện anh ta giao quyền hành ra, càng không đứng nhìn Thẩm Thành cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm.
Bà và chồng mình đã mất rất nhiều thời gian mới bồi dưỡng được một người thừa kế đủ tiêu chuẩn. Bây giờ, nhà họ Thẩm cũng chỉ có mình anh ta là con trai. Nếu Thẩm Thành rời đi thì toàn bộ gia tộc sẽ phải làm sao?
Mẹ con họ không nói gì nữa, hành lang yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, bầu không khí hơi kỳ lạ. Chẳng biết qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu mở ra, Dương Tâm bước từ bên trong ra.
Lâm Vũ Loan chẳng muốn tiếp tục cuộc tranh chấp không hồi kết với con trai mình. Bà ta hiểu rõ tình tình của anh ta, một khi Thẩm Thành đã quyết định thì cả đời này cũng chẳng ai có thể thay đổi được. Bây giờ có nói gì cũng chẳng có ích. Bà ta khá lo lắng về tình trạng sức khỏe của cháu mình, vì thế đã nhanh chân bước tới trước mặt Dương Tâm.
Không biết có phải Lâm Vũ Loan đã nghĩ thông một số chuyện không, thái độ của bà ta đối với Dương Tâm đã tốt hơn trước nhiều.
“Sao rồi, anh họ cô không sao chứ?”
Dương Tâm hơi sững sờ.
Anh họ?
Nghĩ lại thì Lâm Thanh đúng là anh họ của cô. Người đàn bà này đổi tính rồi sao? Chấp nhận sự tồn tại của cô?
Mặc dù bà ta đã không còn cao ngạo như trước, nhưng cô vẫn lạnh lùng như xưa đáp: “Tạm thời không chết được, nhưng vẫn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm. Đợi sáng mai kiểm tra lại mới biết được. Nếu Lâm Thanh có thể vượt qua được hai mươi tư giờ thì chắc sẽ không sao.”
Lâm Vũ Loan há to miệng định nói gì đó. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng kia của Dương Tâm thì lại không nói gì nữa. Lâm Vũ Loan thừa nhận bản thân có quá đáng, nhưng dù sao bà ta cũng là bề trên. Muốn bà ta hạ mình xin lỗi cô thì Lâm Vũ Loan không làm được.