“Vâng.”
Nhà cũ nhà họ Lâm.
Trong phòng làm việc.
Lâm Thanh đang nghe điện thoại.
Là Trần Nhiên gọi tới.
“Họ Lâm kia, chú đã đồng ý chuyển nhượng cổ phần cho tôi, chú không thể lật lọng đâu đấy.”
Lâm Thanh chợt siết chặt điện thoại.
Nếu không phải vì tên khốn nạn này ép thì Lâm Thanh đã không mời anh ta đến nhà cũ để nói chuyện.
Lâm Thanh bảo vệ được Trần Uyên nhưng lại không đề phòng bà già ở nhà, cuối cùng đã gây ra cục diện không thể cứu vãn này.
Phải, vốn dĩ anh ta không hề có ý định giấu Trần Uyên cả đời.
Nhưng Lâm Thanh có suy nghĩ riêng của mình, anh ta muốn đợi cô yên bình sinh đứa trẻ ra rồi mới nói cho cô biết.
Có đứa trẻ ở giữa làm cầu nối tinh thần, cho dù anh ta có nói ra sự thật năm đó thì hai người vẫn còn hy vọng.
Nhưng giờ đây thì sao, mọi kế hoạch đều đổ sông đổ bể, đứa trẻ đã không còn, cầu nối ràng buộc cũng đã mất, có lẽ giữa hai người sẽ không có tương lai nữa.
“Em gái anh sảy thai rồi.” Lâm Thanh nói với giọng nghẹn ngào: “Anh đến ép tôi, lúc tôi mời anh vào phòng làm việc để nói chuyện thì đã bị mẹ kế của tôi nghe trộm được, chắc hẳn là anh biết mẹ kế của tôi chứ, chính là người phụ nữ năm đó bị bố anh làm hại đến nỗi mất hết danh dự ấy. Vì muốn trả thù nhà họ Trần, bà ta tựa như một con chó điên mà đâm sau lưng, khiến Trần Uyên sảy mất đứa bé, hiện giờ chúng tôi đều rất đau, vô cùng đau đớn.”
Trần Nhiên đột nhiên nâng giọng và nói: “Vậy thì liên quan gì đến tao? Đâu phải là tao tiết lộ ra ngoài, nếu là mẹ kế của mày thì mày nên đến tìm bà ta mới đúng, chứ đổ trách nhiệm lên người tao làm gì? Thằng họ Lâm kia, mày hãy cho tao một lời khẳng định rằng rốt cuộc mày có muốn chuyển nhượng cổ phần cho tao hay không, nếu mày nói không thì cứ chờ đến khi tao cũng lao tới cắn chúng mày giống như chó điên đi.”
Lâm Thanh mỉm cười, trong mắt anh ta lóe lên một tia lạnh lùng khát máu.
Hai mắt Lâm Thanh vốn đã ứ máu nghiêm trọng, bây giờ lại lộ ra dáng vẻ như vậy nên tạo ra cảm giác đáng sợ đến cực điểm, tựa như có thể nhìn thấy núi thây biển máu trong mắt anh ta vậy.
“Đừng có vòng vo nữa, anh hãy bỏ ngay cái suy nghĩ ấy đi, tôi sẽ không chuyển nhượng cổ phần cho anh, tôi thà bán giá thấp rồi quyên hết tiền làm từ thiện cũng sẽ không để anh tùy tiện làm bậy. Trước đây tôi nể mặt em gái anh nên mới tha thứ hết lần này đến lần khác, nhưng kể từ giờ trở đi tôi sẽ không nhẫn nhịn anh nữa, anh có thủ đoạn gì thì cứ dùng đi.”
Trần Nhiên hoàn toàn nổi giận, sau khi không ngừng chửi rủa, anh ta liên tiếp nói mấy câu ‘được lắm’, sau đó nói thêm một câu tàn nhẫn rồi dứt khoát kết thúc cuộc gọi.
Nghe được tiếng ‘tút tút’ phát ra từ loa điện thoại, Lâm Thanh khẽ giật khóe miệng cứng ngắc, trên môi lộ ra một nụ cười chua chát.
Rốt cuộc anh ta và Trần Uyên vẫn đi đến tận cùng của duyên số.
Cho dù Lâm Thanh không muốn vậy thì cô vẫn dần bước từng bước ngược hướng với anh ta.
Trong phòng ngủ.
Dương Tâm vừa thu dọn đồ đạc của Trần Uyên vừa hỏi: “Cậu thực sự quyết định rời khỏi nhà họ Lâm sao? Cậu không nên trút những ân oán của đời trước lên người Lâm Thanh. Uyên Uyên à, trong lòng anh ấy cũng rất khổ sở, bởi vì tất cả những điều này đều không phải chuyện mà anh ấy có thể khống chế được.”
Trên gương mặt Trần Uyên thoáng hiện lên một nụ cười gượng gạo, cô ấy sững sờ nhìn lên trần nhà trên đầu rồi chua chát nói: “Tớ biết anh ấy rất đau khổ, hiện tại sự tự trách và áy náy trong lòng anh ấy còn vượt xa tình yêu mà anh ấy dành cho tớ.”