Mục lục
Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Buổi chiều hôm đó, một số phương tiện truyền thông nổi tiếng trong nước đưa tin, cô Dương đã thoát chết bảy năm trước và cha ruột của con trai cô là Trần Tuấn, nuôi dưỡng cậu bé và là người nắm quyền mới của nhà họ Trần.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Khi những nhận xét này được công bố, thế giới đã náo động.



Nhà họ Trần...



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Đó là gia đình giàu có và danh giá chỉ đứng sau nhà họ Lục.



Khi vụ bê bối đạo văn của Dương Tâm ngày càng gay gắt thì lập lại bị lộ ra thông tin đứa con dại mà cô đang mang thai chính là cậu chủ nhỏ nhà họ Trần.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Màn kịch thay đổi đổi ngoạn mục như vậy, nếu ở giữa không có gì gian xảo, bọn họ cũng không tin.



Do đó, nhiều người ngoài cuộc suy đoán rằng cô Dương đang ăn bám nhà họ Trần và muốn dùng sức mạnh của nhà họ Trần để thắng vụ kiện đạo văn này.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!









Tiếp theo đó, vô số lời lăng mạ đến khắp nơi trên thế giới cứ thế nhằm vào cô.



"Nhà họ Dương đã nuôi một bông sen trắng với mưu đồ dùng sắc để mê hoặc người đàn ông thanh lịch, nhã nhặn Trần Tuấn.”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








“Dương Tâm không biết xấu hổ đã dùng đứa con giả mạo làm máu thịt của nhà họ Trần nhằm mục đích gây xáo trộn dòng máu Trần Thị, đúng là người phụ nữ có ý đồ đen tối, xấu xa.”



"Con chó đạo văn đã đến hồi kết. Đây là cuộc đấu tranh cuối cùng của cô ta trước khi sa ngã."



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Khi dư luận nghiêng hẳn về một phía, Trần Dự, người đứng đầu họ Trần, đã đưa ra xét nghiệm quan hệ cha con với giới truyền thông và nói rằng danh sách này là kết quả xét nghiệm DNA của con trai Trần Tuấn và Dương Tâm.



Ngay sau khi nội dung được tiết lộ, nó đã gây ra một trận náo động mới.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Hóa ra họ là quan hệ cha con ruột thịt.



Nó có đáng tin không?



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Không thể tin được!



Kết quả là có người nhảy ra và nói rằng đây là báo cáo thẩm định giả do nhà Trần giả mạo để bảo vệ nhà họ Dương, và họ không tin điều đó.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Tuy nhiên, một người có kiến thức, biết phân biệt hàng đã nhìn thấy ký hiệu trên báo cáo là từ phòng y tế của Triệu An.



"Một đám người ngu ngốc, không thấy báo cáo thẩm định là của ai sao? Thiên tài y học Triệu An, anh ta luôn có đạo đức nghề nghiệp. Làm sao có thể giúp nhà họ Trần làm báo cáo thẩm định giả để lừa gạt quần chúng được?"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Ngay sau khi nhận xét này được đưa ra, nó khó có thể ngăn chặn miệng của những kẻ bàn phím và những kẻ cà khịa.



Có người nhờ chuyên gia có thẩm quyền xác định và xác định tờ báo cáo ADN là của Triệu An, tin đồn lan truyền bấy lâu nay từ từ lắng xuống, mọi người dần dần chấp nhận sự thật rằng con trai của Dương Tâm là dòng máu của nhà họ Trần.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Đương nhiên, bọn họ không muốn chấp nhận kết quả này, nhưng Triệu An đã có uy tín trước mặt mọi người, sẽ không ai nghĩ tới chuyện gian lận trong báo cáo thẩm định mà anh ta đưa ra.



...



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Biệt thự họ Dương.



Trong phòng khách, hai mẹ con Tôn Bích Như và Dương Nhã đang cười nói.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








"Haha, mẹ ơi, lần này ông trời thực sự đã giúp chúng ta. Bây giờ bên ngoài buộc phải tin rằng con trai của Dương Tâm là của nhà họ Trần. Một khi báo cáo thẩm định thực sự được đưa ra, họ sẽ không thể châm ngòi cho thùng thuốc nổ của tất cả mọi người được. Nước đi này của bà Lục đúng là hơi ác, bà ta rõ là không muốn để lại cho Dương Tâm bất kỳ đường lui nào đây mà.”



Tôn Bích Như cười duyên, chế nhạo: "Quả nhiên mẹ đã đoán được sự tình sẽ phát triển theo chiều hướng này. Bà già Trần Ngọc muốn đứng vững cả đời này thì tuyệt đối sẽ không cho loài hoang dã bên ngoài xáo trộn huyết thống của nhà Lục Thị và Trần Thị. Dương Tâm khác nào đã chạm phải vảy rồng của bà ta, đáng đời bị như thế.”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Dương Nhã cười hỏi: "Vậy chúng ta còn cần nghĩ tới việc làm xét nghiệm quan hệ cha con cho Trần Tuấn và đứa con hoang dại kia sao? Vì bà Lục làm ra thủ đoạn này, nhất định sẽ muốn làm lại xét nghiệm lần nữa, chúng ta không cần phải làm điều này nhiều quá?





"Không được, chúng ta còn phải thẩm định mới yên tâm, càng là lúc này đây càng không thể coi thường đối phương, Trần Tuấn sẽ ra tay chặn cha và dì anh ta. Nếu anh ta thành công, vậy nước cờ nảy chẳng phải thất bại hay sao?”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Dương Nhã gật đầu cười nói: "Con hiểu ý của mẹ rồi. Ý của mẹ là chúng ta phải chuẩn bị kế hoạch khác. Nếu chị em gái của Trần Thị bị chặn lại, chúng ta không thể cứ trơ mắt nhìn được.”



Tôn Bích Như vươn tay xoa đầu cô ta, trên mặt lộ ra vẻ đắc ý, "Cuối cùng não cũng thông ra, con nhớ rõ, Dương Tâm không còn là người mà chúng ta từng xử lý bảy năm trước. Nếu con muốn hạ bệ cô ta, chỉ có thể dựa vào mình, lấy đá chọi đá thì không thể, con hiểu chưa?"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








"Vâng, con biết rồi. Năm đó con đã trộm con trai của cô ta và đến nhà họ Lục với tư cách là một kẻ mạo danh. Bọn con cũng định sẵn là chỉ có một người sống sót, tương lai nếu cô ta không chết thì con sẽ là người chết.”



"Con yên tâm, con sẽ không chết, và cô ta ... sẽ là người chết sớm, và nó sẽ chết một cách đau đớn.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








"Vâng, mẹ."



...



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Biệt thự của nhà họ Trần, trong phòng khách.



Có một tiếng ‘bốp’ rõ ràng.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Trần Tuấn ném một xấp báo xuống bàn cà phê.



"Nếu bố không hài lòng Tâm Tâm, thì bố thể nói nói trước mặt cô ấy. Bố cứ làm những hành động nhỏ nhặt như vậy, thì sẽ tỏ ra là người lòng dạ hẹp hòi và cư xử kém.”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Trần Dự đang ngồi ở trên sô pha, cũng không có đọc tờ báo ở trên bàn cà phê, đây là ông bày mưu nhờ truyền thông đưa tin còn nội dung cụ thể ra sao thì ông không rõ.



Ánh mắt sắc lạnh và u ám nhìn chằm chằm con trai, nhìn một hồi lâu rồi trầm giọng nói: "Con mua Triệu An về để giả mạo kết quả thẩm định. Đều là do người phụ nữ kia xúi giục sao? Đúng là tâm địa độc ác- người phụ nữ có lòng dạ xấu xa, đầy âm mưu và thủ đoạn. Cô ta có tư cách gì để làm chủ nhà họ Trần này?”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Trần Tuấn nghe xong, hạ giọng cười một tiếng, nhẹ nói: "Bố, con không phải là bố, và cũng sẽ không trở thành người như bố. Sự vinh quang, nhục nhã của gia tộc tuy là quan trọng, nhưng không quan trọng bằng tình yêu thương. Bố có thể vì gia đình mà cống hiến rất nhiều nhưng không có nghĩa là con cũng sẽ lựa chọn như bố. "



Trần Dự sắc mặt lập tức tối sầm lại, lạnh lùng nhìn anh ta một cái, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Con nói như vậy là có ý gì? Định bỏ gia tộc vì người phụ nữ bỉ ổi kia ư?"



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








"Nếu bố có thể chấp nhận cô ấy, con đương nhiên cảm kích. Nếu bố không thể chấp nhận cô ấy, con chỉ có thể tìm một lối thoát khác. Thanh danh của cô ấy có liên quan đến tương lai của chúng ta, vì vậy, con xin bố hãy thương xót mà đừng châm chích rằng đó không phải là bố con con. Ít nhất đừng đâm vào vết thương của cô ấy và làm cho cô ấy tồi tệ hơn. "



Trần Dự đột nhiên đưa tay ra hất bộ tách trà và ấm trà cổ vật quý giá trên bàn cà phê xuống.



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Một loạt âm thanh răng rắc vang vọng khắp phòng khách rộng lớn, nổ ra một loạt tiếng vang rõ ràng.



"Thừa nhận đứa nhỏ không phải của con đúng không? Được rồi, tốt lắm. Vì nó không phải là máu mủ của nhà họ Trần, đừng trách bố vô lễ. Đối với một người phụ nữ xấu xa như vậy, bố không thể để cô ta bước chân vào cửa nhà họ Trần được. Con từ bỏ ý định đó đi, muốn rời khỏi gia đình này đúng không? Được, thế con cút đi, bây giờ cút khỏi đây ngay.”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Trần Tuấn đứng ở nơi đó một hồi, đi về phía cửa, không nhìn lại.



"Trần Tuấn, sau khi con rời khỏi cánh cửa này, con đừng quay lại."



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Trần Tuấn dừng lại, sau khi đứng yên tại chỗ ba giây, anh lại bước tới trước cửa.



"Anh, anh… đồ nghiệt tử…”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Ngay khi Trần Tuấn bước ra khỏi phòng khách, bà Trần đã đuổi theo anh ta ngay sau đó.



"Tuấn, bố con đang tức giận, con đừng để trong lòng những lời ông ấy nói.”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Trần Tuấn dừng lại, vươn tay vỗ vỗ vai mẹ, cười nói: "Làm mẹ sợ rồi, không sao đâu, mẹ đừng lo lắng."



Bà Trần cảm thấy thích thú với giọng điệu trẻ con của anh, bà đưa tay ra vỗ nhẹ vào bàn chân của anh rồi cười nói: "Đứa con vô tâm này, thật sự khiến mẹ sợ chết khiếp. Mẹ còn tưởng thật nữa.”



Lâm Tân Ngôn cúi thấp đầu nhìn dáng vẻ của mình, nhận lấy, khoác lên người!








Trần Tuấn vươn tay ôm bà Trần, ghé vào tai bà nói: "Mẹ ơi, con rất thích Tâm Tâm. Con không thể sống thiếu cô ấy. Đời này con sẽ không lấy ai ngoại trừ cô ấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK