Copenhagen.
Bên trong một khách sạn cao cấp.
Trần Uyên mở cửa phòng, thấy Đoàn Ninh đẩy xép đầy xe đồ dựa ở khuông cửa bên cạnh.”Gọi điện thoại để nhân viên phục vụ mang lên là được, anh không cần tự mình làm.”
Đoàn Ninh nhíu mày, cười nói: “Có thể phục vụ cô là vinh hạnh của tôi, dù sao cũng không có chuyện gì, dễ như ăn cháo mà thôi.”
Trần Uyên hơi cụp mắt xuống, che đậy đi sự bất đắc dĩ trong mắt, than thở: “Đoàn Ninh, anh thực sự không là tôi thì không được sao?” Đoàn Ninh rất nghiêm túc suy nghĩ một chút, nghiêm mặt nói: “Cô là người con gái đầu tiên tôi rung động, tôi muốn bảo vệ cô, nhưng cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không có ý đồ gì khác.”
Trần Uyên tựa hồ thở phào nhẹ nhõm.
Anh ta đối với cô lại không có ý đồ không nên có sao?
Có phải là đại diện anh ta đối với cô không có tình yêu nam nữ?
Anh sở dĩ quan tâm cô chỉ là sự ngưỡng mộ đơn thuần nhất.
“Đoàn Ninh, anh nên biết tôi đối với Lâm Thanh tình cảm rất sâu đậm, tình cảm này rất đáng sợ, đã khiến tôi bị mất đi bản tính.”
Đoàn Ninh chớp mắt, nhíu mày nhìn cô, trầm giọng nói: “Sau đó thì sao? Cô muốn nói cái gì?”
Trần Uyên nhún vai một cái, ung dung nở nụ cười: “Không có gì, chính là muốn cảm ơn anh thời gian này ở bên cạnh tôi, để cho tôi có những hồi ức tốt đẹp.”
Dứt lời, cô quay đầu nhìn về phía bàn ăn, nhìn chằm chằm sau đó cười nói: “Tôi không muốn ăn những thứ này, có thể thay đổi khẩu vị cho tôi?”
Đoàn Ninh nhìn cô một chút, lại nhìn những đồ ăn trên bàn, nhíu mày hỏi: “Cô muốn ăn gì?”
“Ừ, cuối đường có một nhà ăn Trung chính thống, anh giúp tôi đi mua mấy món đặc sắc đi.”
Đoàn Ninh không nghĩ nhiều, đẩy xe thức ăn về phía hàng lang: “Được, tôi giờ sẽ đi mua liền cho cô, chờ tôi 20 phút.”
Nhìn bóng lưng của anh rời đi, Trần Uyên trong mắt lóe ra sự hỗ thẹn.
Đoàn Ninh.
Xin lỗi.
Tôi không cho anh tình cảm mà anh muốn, tôi cũng không có cách nào thoải mái tiếp nhận anh cho nên từ biệt như vậy đi, sau này sẽ gặp lại.
Không, vẫn là sau này đừng gặp lại.
Viện trưởng Vương mặt làm khó dễ.
Nhà họ Phó hiện tại quyền thế hun trời, mà chủ nhà họ Phó cũng có hy vọng nâng cao lên một bước, ngồi ở vị trí ghế đầu tiên.
Đừng nói là ông ta một viện trưởng nhỏ bé, chính là thương mại trong nước bá chủ sợ là cũng không dám dễ dàng đắc tội với gia tộc này.
“Bà Phó, tỉ lệ thành công của cuộc phẫu thuật này chỉ có 20% thôi, nguy hiểm thực sự quá lớn, chúng tôi không dám phẫu thuật thực sự là lo gánh không nỗi trách nhiệm này.”
Bà Phó hai tay chân mềm nhũn, suýt chút nữa co quắp trên mặt đất.
Phó Linh Ngọc thấy thế, vội vã đưa tay nâng đỡ bà ta: “Mẹ, mẹ trước tiên đừng lo lắng, nghe viện trưởng có phương án chữa trị khác hay không.”