Trong phòng làm việc.
Dương Tâm chợt nhảy lên khỏi salon.
Thấy cô kích động như vậy, Thẩm Thành không nhịn được cau mày hỏi: “Sao vậy? Xem điện thoại cũng có thể khiến em xù lông à?”
Dương Tâm ném điện thoại trong tay vào ngực anh ta: “Em biết chú Trần trả thù nhà họ Lâm là có lý do khác, lại không nghĩ tới lý do này. Mẹ của Trần Uyên bị bố của Lâm Thanh hại chết. Trời ơi, sao có thể như vậy chứ? Nếu để Uyên Uyên biết chuyện này thì cô ấy sẽ đau lòng lắm. Người mình yêu lại là con trai của hung thủ giết chết mẹ mình, sao cô ấy có thể chịu đựng được chuyện này chứ?”
Thẩm Thành lướt qua màn hình điện thoại, đồng tử hơi rụt lại, trong mắt xẹt qua vẻ ngạc nhiên.
“Không ngờ sự thật lại là vậy, năm đó lúc bà chủ ở trong xe rơi xuống vách đá, xe nát người chết đã làm chấn động toàn bộ giới thượng lưu. Anh còn cho rằng hệ thống phanh xe gặp vấn đề, nên mới xảy ra bi kịch, không ngờ phía sau lại có âm mưu lớn như vậy.”
Dương Tâm hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Có người cố ý vạch trần sự thật này, mục đích là để chia rẽ Lâm Thanh và Trần Uyên, em nghĩ người sắp xếp chuyện này đã để Trần Uyên thấy hết những tin tức này rồi.”
Thẩm Thành đuổi theo: “Đi thôi, anh cùng em đi với nhà cũ nhà họ Lâm.”
Dương Tâm cười: “Anh càng ngày càng hiểu em rồi đấy.”
“Tít tít”.
Tiếng chuông điện thoại reo lên.
Thẩm Thành liếc qua rồi đưa điện thoại tới trước mặt cô: “Là Thẩm Thanh gọi tới.”
Dương Tâm vội vàng nhận điện thoại.
Sau khi nhận máy, giọng Lâm Thanh truyền tới: “Dương Tâm, Trần Uyên lại động thai rồi, tình hình rất xấu, cô có thể tới đây không?”
Đồng tử của Dương Tâm co rụt lại.
Quả nhiên cô đoán không sai, Trần Uyên đã biết được tin tức, đau khổ đến mức động thai.
“Anh bảo bác sĩ cố gắng kéo dài nửa tiếng, tôi lập tức tới đó, nhớ, nhất định phải để cô ấy hôn mê, đừng để giãy giụa.”
“Ừ, tôi biết rồi, mười phút trước tôi đã đánh ngất cô ấy, nhưng tình hình lần này rất tệ, các bác sĩ cũng đều bó tay, tôi hết cách rồi mới gọi cho co, tôi biết giờ cô không thích hợp ra ngoài, nhưng mà….”
“Đừng nói gì cả, cái thai quan trọng hơn, tôi tới ngay đây.”
Cúp điện thoại xong, Dương Tâm nói với Thẩm Thành: “Chúng ta nhanh tới đó đi, em sợ qua thời gian chữa bệnh tốt nhất, sẽ không giữ được bào thai trong bụng cô ấy.”
“Được.”
Hai anh em vừa ra khỏi phòng làm việc, từ phía đối diện, bố Thẩm đi tới.
“Hai đứa muốn đi đâu? Không phải đã nói ở nhà ăn cơm sao? Cậu Phó tới, đang chờ hai đứa, nói muốn đưa hai đứa đi kiểm tra thi thể.”
Dương Tâm không đáp lại, đi vòng qua ông ấy xuống cầu thang.
Trên mặt bố Thẩm xẹt qua vẻ lúng túng.
Thẩm Thành vội vàng nói: “Bạn nó xảy ra chuyện, chúng con phải tới đó, không ăn trưa được, nếu mọi người muốn cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên, thì đồng ý để Tâm Tâm quay về nhận tổ tiên đi.”
“Chuyện này…”
Thấy ông ấy do dự, Thẩm Thành không nói thêm gì nữa, sải bước đi theo Dương Tâm.
Trong phòng khách.
Nhìn thấy hai người cầm áo khoác vội vã xuống lầu, Phó Đức Chính nhướng mày hỏi: “Lại muốn ra ngoài à? Xem ra lại không có thời gian kiểm tra những thi thể kia rồi, có cần tôi đi cùng hai người không?”
Dương Tâm trợn mắt nhìn anh ta, cả giận nói: “Uyên Uyên còn đang mang thai đó, không thích hợp thấy máy, đừng có mà đến nhà họ Lâm, anh mang người của anh tới căn cứ chữa bệnh của Triệu An đi.”