… Vào buổi tối, Dương Tùy Ý bò vào phòng khách.
Đúng, cậu bò vào, hết cách rồi, gặp phải bố mẹ lòng dạ đen tối như thế này, ép cậu ở trong mưa suốt mấy giờ mặc cậu tự sinh tự diệt, cậu còn làm gì được nữa?
Lục Minh chân chó kia thì khôn đấy, lúc chiều còn ôm đùi Thái Tuế Gia gào khóc một trận rồi mặt dày té xỉu dưới đất. Thái Tuế Gia thương thằng bé đó, cứu nó. Lúc ấy Thái Tuế Gia còn quay đầu hỏi cậu xem có biết lỗi chưa, Dương Tùy Ý cứng miệng bảo không biết lỗi, kết quả là không ai quan tâm đến cậu.
Buổi tối, bố ruột về chả thèm để ý đến cậu, tự đi vào phòng khách rù rì với vợ con nhà mình, cậu đã nói là mình được nhặt về mà, chắc chắn là bị nhặt về!
Trong phòng khách.
Người nhà họ Lục ngồi trên sofa ăn trái cây, hình ảnh kia ấm áp biết bao nhiêu. Dương Tùy Ý quỳ dưới đất, kêu rên nói: “Con sắp chết rồi!”
Lục Thanh Thanh định chạy đến đỡ cậu lên thì bị Dương Tâm lạnh lùng trừng mắt, khiến cô ta sợ đến mức ngồi xuống sofa lần nữa. Dương Tâm nhìn con trai nằm sấp một đống dưới đất, nặng nề hỏi: “Con biết mình sai ở đâu chưa?”
“Biết, con biết rồi ạ, con không nên bốc đồng mà đi đốt khách sạn, nếu có người chết cháy thì là chuyện liên quan đến mạng người.”
Dương Tâm nghe tới đây, lửa giận lại bùng lên: “Mẹ thấy con không nhận ra rốt cuộc mình sai ở đâu, cút ra ngoài quỳ tiếp đi!”
Dương Tùy Ý nắm tóc mình, không phải chứ, mẹ nó rốt cuộc mình sai chỗ nào?
Chẳng lẽ là không phải vì lấy mạng người làm trò đùa nên chị Tâm mới tức giận như thế sao?
Lục Gia Bách khẽ thở dài, thong thả đi đến trước mặt con mình, nhìn cậu từ trên cao xuống, hạ giọng: “Lục Minh nói là do con tự đốt lửa, lúc đó con chỉ đứng cách ngọn lửa không đến nửa mét, sơ sảy là bị cháy ngay.”
Dương Tùy Ý giương mắt hiểu rõ, tức giận trừng Lục Minh, nghiến răng nói: “Ai cho em nói với mọi người cái này? Chẳng phải anh đã cảnh cáo em…”
Cậu không nói được nữa, vì Dương Tâm đi đến đập vài phát vào ót cậu, đỏ mắt tức giận nói: “Sao mẹ lại sinh một đứa khốn nạn như vậy chứ?”
Dương Tùy Ý đã biết mình sai ở đâu rồi, cậu lấy mạng mình ra đùa, dọa chị Tâm nhà cậu sợ rất nhiều. Cậu vội vàng chật vật bò dậy, sau đó ôm đùi mẹ mình khóc to: “Con sai rồi, lần này con biết sai rồi, con hứa sau này sẽ không bao giờ làm bậy nữa, không bao giờ lấy mạng mình ra đùa nữa!”
Dương Tâm giơ tay lên chuẩn bị đánh cậu vài cái, nhưng khi cô cảm nhận được cả người cậu ướt sũng, cơ thể nhỏ bé đang run rẩy, cô không ra tay được. “Dương Tùy Ý, mẹ đây cảnh cáo con, nếu con tự đi tìm đường chết thì mẹ cũng không sống nữa, con nghe chưa?”
“Con nghe, nghe rồi, sau này con sẽ không dám nữa đâu!”
Có lẽ là vừa rồi đã chịu hết nổi, cậu vừa nói xong câu này là hai chân mềm nhũn lảo đảo ngã xuống đất ngất đi. Dương Tâm kinh ngạc vội cúi người ôm cậu, Lục Gia Bách nhanh hơn cô một bước, ôm con mình vào ngực.
“Để nó đi ngâm nước ấm, anh đi chuẩn bị thuốc làm ấm người.” “Ừm.”
Ở sofa, bố Lục gật đầu khen ngợi: “Nên mạnh thì mạnh, nên yếu thì yếu, đây mới là cách giáo dục con cái đúng đắn của bố mẹ, bà đừng lo, mỗi đời người tự biết cách trông coi đời tiếp theo, chúng ta đừng nhúng tay vào.”
Bà Lục hừ lạnh, nhưng đúng là càng lúc bà ta càng hài lòng với Dương Tâm. Mặc dù rất có người nói cô gái này là con của nhà họ Thẩm, nhưng qua nhiều ngày như vậy rồi, bà ta đã nghĩ kỹ. Ba đứa cháu, không phải, bốn đứa cháu nhà mình đều do Dương Tâm sinh ra, đủ để xóa bỏ thành kiến của bà ta về cô. Con bé đó tốt tính, không tỏ ra kiêu căng, mặc dù có đôi khi nói chuyện khiến bà ta khá khó chịu, còn không đối xử với bà ta như người bề trên nhưng bà ta có thể cảm nhận được, vì cô không coi bà ta là người ngoài nên mới thoải mái như vậy.
… Ngày hôm sau.
Di vật văn hóa được vận chuyển từ nước ngoài đến Hải Thành, cuối cùng chúng được đưa vào phòng triển lãm trong bảo tàng, số di vật này được chặn bắt từ tay một tập đoàn trộm mộ ở nước ngoài. Quan chức chính phủ đã triệt phá đội trộm mộ kia, được biết bọn họ đã đào trộm vài ngôi mộ ở thời kỳ Tần Hán, phân phối tiêu thụ rất nhiều đồ cổ, nghe nói trong số đó còn có một di vật cấp bảo vật quốc gia. Còn về là thứ gì gì quan chức chưa nói.
Cho đến khi Phó Đức Chính đến Hải Thành với sứ mệnh do quốc gia ủy thác, Dương Tâm mới biết đó là thứ gì.
Ngọc tỉ, ngọc tỉ của hoàng tộc Hán, cũng là nguồn cội truyền thừa của đất nước Hoa Hạ bọn họ.
Trong quán cà phê.
Sau khi nghe Phó Đức Chính tóm tắt xong, Dương Tâm thở dài, nhưng vẫn không giấu được vẻ kinh ngạc. “Trăm nghìn năm qua, con cháu Hoa Hạ vẫn luôn tìm những nguồn cội truyền thừa của nền văn minh nhà Hán, cũng là ngọc tỉ mà mọi người hay nói, nhưng ngược dòng cổ kim thì lại không tìm được, chẳng ngờ cuối cùng lại bị một đám trộm mộ đào ra.”
Phó Đức Chính gật đầu, trên gương mặt tuấn tú có vẻ nặng nề: “Cấp trên để ý đến chuyện này kỹ lắm nên sai tôi đến theod õi, vì ngọc tỉ kia bị mấy tên bán đồ cổ chuyền tay đầu cơ trục lợi mấy lần, bây giờ chuyên gia không có cách phán định xem nó là thật hay giả.”
Dương Tâm im lặng một lát, cô hỏi thử: “Đã bắt được mấy tên bán đồ cổ đó chưa?”
“Bắt được rồi, chỉ cần là người từng đụng vào ngọc tỉ thì đều bị bắt cả, bây giờ chủ yếu là tìm một cao thủ có tiếng để nhận dạng đồ cổ.”