Bây giờ thấy Dương Tâm lắc đầu, bất tri bất giác bọn họ thấy rằng không cứu được cũng rất bình thường.
Ông cụ Trần lảo đảo lùi về sau hai bước, nước mắt bắt đầu rơi xuống như mưa.
Ông Trần vội vàng đỡ lấy ông ấy, nghẹn ngào nói: “Bố kiềm nén bi thương, chị con chị ấy…”
“Bà ấy chưa chết.” Dương Tâm bất lực nói: “Con lắc đầu là bởi vì tình hình của bà ấy rất không lạc quan, không hề nói là không cứu sống được.”
Ông cụ Trần mạnh mẽ đẩy con trai ra, từ từ đứng thẳng người dậy, tức giận chửi mắng: “Con nhóc thối tha này, không thể nói năng rõ ràng ra được hả, doạ chết ông già này rồi.”
Dương Tâm không nhịn được bật cười: “Con còn chưa kịp nói chuyện nữa đó ông ơi, chỉ là vô thức lắc đầu với thở dài vài cái thôi, lắc đầu thì nhất định là không cứu sống được hả? Là do mọi người lo lắng quá thôi.”
Ông cụ nghẹn ngào, sau khi lạnh lùng ậm ừ hai tiếng thì không nói thêm gì nữa.
Ông Lục kéo lấy cánh tay Dương Tâm, vội vàng hỏi: “Bé Tâm à, tình hình của mẹ chồng con cuối cùng là thế nào rồi? Con đừng vòng vo nữa, mau nói cho chúng ta biết đi.”
Dương Tâm đưa tay lên đỡ lấy trán, thong thả nói: “Có một mảnh thuỷ tinh đâm thẳng vào đỉnh đầu bà ấy, cắm vào ngay thần kinh trung ương của não bộ, mặc dù con đã dùng dao lấy mảnh thuỷ tinh đó ra ngoài rồi, nhưng mà tổn thương đến thần kinh não bộ không phải là chuyện đùa giỡn được, con không thể chắc chắn là bà ấy có thể tỉnh lại được không, bà ấy có đến tám mươi phần trăm là sẽ biến thành… người thực vật.”
Người thực vật… Ba từ này giống như một cái búa lớn gõ mạnh vào tim bọn họ.
Ông Trần mím môi, cắn răng hỏi: “Người thực vật là kết quả xấu nhất hả? Còn có tình huống nào xấu hơn nữa không, nếu như có, con cứ nói ra hết một lượt luôn đi, không cần vì chú ý đến cảm xúc của mọi người mà che giấu.”
Dương Tâm lắc đầu: “Con có thể chắc chắn rằng tính mạng của bà ấy đã giữ lại được rồi, còn về việc có thể tỉnh lại được hay không, chuyện này thật sự không nằm trong phạm vi khống chế của con, toàn bộ đều phải dựa vào ý chí của bà ấy.”
“Được, vất vả cho con rồi.”
Dương Tâm im lặng một lúc rồi chầm chậm lùi lại hai bước, cúi người xuống với người nhà họ Lục và người nhà họ Trần.
Ngay lập tức ông cụ liền nổi giận, la mắng: “Con đang làm gì vậy?”
Dương Tâm hơi cúi đầu, giọng nói khàn khàn: “Con xin lỗi, vốn dĩ bà ấy có thể thoát ra ngoài, nhưng trong tình huống nguy cấp như vậy bà ấy lại để lại hy vọng sống cho con, nếu không phải do con là gánh nặng của bà ấy thì hôm nay bà ấy cũng sẽ không gặp phải kiếp nạn này.”
Ông Lục cũng có chút bất mãn, nheo mắt nhìn Dương Tâm, trầm giọng nói: “Bé Tâm à, câu nói này của con thật sự là làm tổn thương tình cảm quá rồi, trên đường hai người đi đến nhà họ Lê, A Ngọc còn gửi tin nhắn cho bố nói là con gọi bà ấy là “mẹ”, khiến bà ấy vô cùng vui vẻ, vào lúc nguy hiểm bà ấy bảo vệ con, cũng giống như bà ấy đang bảo vệ con trai của mình, con có biết chưa?”
Dương Tâm nhẹ nhàng nhìn đi chỗ khác, nước mắt trong hốc mắt đã chuẩn bị sẵn từ lâu cuối cùng cũng không kìm nén được, ồ ạt trào ra ngoài.
Trần Tuấn bước lên trước đưa tay ra vỗ vỗ vai cô, an ủi: “Cô anh, bà ấy xảy ra tai nạn thì em có thể cứu bà ấy được, nếu như em xảy ra tai nạn thì ai cứu em được đây? Nếu như em chết rồi, sẽ có rất nhiều người chết theo em đó.”
Những lời này lại là sự an ủi rất lớn đối với Dương Tâm: “Anh nói không sai, em không thể xảy ra chuyện được, em còn có rất nhiều chuyện cần phải làm nữa, ví dụ như…tìm ra người chỉ thị đằng sau để tên đó nợ máu phải trả bằng máu.”
Biệt thự riêng.
Một tiếng “bốp” giòn giã vang lên.
Trần Cát Phượng tát một cái mạnh lên mặt Thẩm Thanh Vi.
“Ngu ngốc, ai cho cô tự ý hành động vậy hả? Cô có biết là suýt chút nữa cô đã huỷ hết cả bàn cờ không hả?”