Chương 7: Em rể với chị vợ, quá xứng đôi!
Dương Tâm hận không thể tránh người đàn ông này xa thật xa, bây giờ anh lại chủ động tới đón con, cô sao có thể ngăn cản được, vội vàng nói: “Có chứ có chứ, tôi gọi thẳng bé ra bây giờ. Trẻ con mà, vẫn nên ở bên cạnh bố mẹ thì tốt hơn. Lang thang bên ngoài mãi quả thực cũng không tốt cho quá trình trưởng thành của cậu chủ nhỏ”.
Ánh mắt Lục Gia Bách trầm xuống, nheo lại. Ảo giác sao? Sao anh lại cảm thấy lời người phụ nữ này nói có chút... ghét bỏ nhỉ?! Trông như thể đang... đuổi khách vậy!
Nhận thấy điều đó, gương mặt anh tuấn của anh Lục lập tức xây xẩm hẳn đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Anh thốt ra ba chữ cộc cằn như rít từ kẽ răng: “Làm phiền rồi”.
“Em rể khách sáo quá, sau này đều là người nhà cả, không cần khách sáo vậy đâu.” Dương Tâm cười giả lả, rồi quay người rời đi.
Chột dạ chết đi được!
Má nó, hack mất của người ta 10 nghìn tỉ, chỉ cần bị bại lộ, thì cả đời này cô cũng không. cần làm gì cả, chỉ cần ăn cơm ngục mặc áo tù là được rồi.
Một bước... Hai bước... Ba bước... Thực tế chứng minh, làm nhiều việc xấu thì lúc nào cũng không yên. "A!" Tiếng hét thất thanh vang lên ở một góc nào đó trong căn phòng.
Chân trái của Dương Tâm không nghe theo lý trí, vấp mạnh lên chân phải, cả người mất thăng bằng, ngã bật ngửa ra sau.
Chắc gáy sẽ là nơi tiếp đất trước... Xui chết đi được!
Những cơn đau trong tưởng tượng không ập đến, lưng của cô và phải một bức tường thịt.
Khoảnh khắc ấy, hơi thở lạnh lẽo xộc vào mũi, mang theo hương bạc hà man mát, hormone của người đàn ông bủa vây lấy cơ thể cô, từng chút từng chút một len lỏi vào máu thịt của cô.
Mùi hương dễ chịu thật đấy, nồng nàn như rượu vậy, thật khiến người ta say mê.
Gương mặt anh tuấn của Lục Gia Bách tối sầm lại, đôi mắt lạnh lùng khóa chặt vào người phụ nữ vừa ngả vào lòng anh, con người đen như mực vật qua một tia chế nhạo.
Quả nhiên, phụ nữ đều giống nhau cả, chiêu trò dâng hiến xác thịt ăn sâu vào tận xương tủy, trời sinh dâm đãng, dùng mọi thủ đoạn để thu hút ánh mắt của đàn ông.
| Dương Tâm thấy sắc mặt anh lộ vẻ khó coi, vội vàng giải thích: “Anh Lục, xin lỗi anh, lúc nãy tôi bị vấp chân”
Người đàn ông phía sau lại không nghĩ như thế, anh chắc nịch rằng cô vừa mới nhận cơ hội câu dẫn anh, không kìm được liền cười lạnh: “Không ngờ đường đường là có cả nhà họ Dương lại đói khát như vậy. Nghe nói tám năm trước cô bán mình vì 15 tỷ, bây giờ lại diễn trò như thế này, mục đích là gì đây?”
Mục đích cái con khỉ! Loại đàn ông chó má ngu sill! Bùa chú của Dương Nhã mà anh cũng tin. Uổng công được mệnh danh là tỷ phú thế giới, lúc nhìn người không mang não theo à?
“Anh Lục nói đùa đúng không. Thời buổi này anh rể với em vợ ngoại tình với nhau là mốt, chứ không chuộng kiểu em rể với chị vợ nữa rồi. Anh đánh giá cao bản thân quá đấy”
Dứt lời, cô liền định thoát khỏi vòng tay của anh. Nhưng một giây sau, vòng eo cô bỗng có thêm một bàn tay ôm chặt. “Không thừa nhận ư? Vậy cô giải thích chuyện cô ngả vào lòng tôi như nào?” ".” Má nó, thà ngã sấp mặt còn hơn ngã vào lòng anh nhé.
Dương Tâm vùng vẫy mấy bận, nhưng không hề cựa được chút nào. Cô thấp giọng lạnh lùng nói: “Anh Lục là nhân vật có máu mặt, sao bây giờ lại thích chơi trò đồi có như thế này? Anh thấy drama trên Facebook chưa nhiều, nên định cho hotsearch #em rể đến tận nhà chọc ghẹo chị vợ# lên bảng xếp hạng à?”
Kể khích tướng...
Đáng tiếc, đối với người đàn ông trầm ổn, nguy hiểm như Lục Gia Bách, nó chẳng có tác dụng gì. .
Đam Mỹ Hay
“Tôi rất tò mò không biết tại sao con trai mình lại nằng nặc đòi dính lấy cô, chỉ vì cô là dì của nó ư? Lý do này quá tầm thường, vậy nên tôi định đích thân tới tìm hiểu cô cả nhà họ Dương, xem trên người cô rốt cuộc có thứ gì thu hút con trai tôi”
Tìm hiểu thì được, nhưng đừng ôm chặt như thế chứ!!! “Anh buông tôi ra trước đi, rồi chúng ta từ từ nói chuyện”
Lục Gia Bách nhướng mày, cánh tay ôm lấy eo cô càng thêm mạnh mẽ: “Nhưng tôi thấy tìm hiểu ở khoảng cách gần như thế này thì rõ ràng hơn, nói đi, có phải cô muốn tiếp cận tôi thông qua thằng bé không?”
?! Gã đàn ông ngu si này, đầu anh bị thần kinh à? Đúng là cái đồ không biết xấu hổ!!!
Nhịn mãi nhịn mãi, cuối cùng không thể nhịn được nữa, cô quay phắt người lại trong vòng tay của anh.
Một giây sau... Hai người phá vỡ tầng băng giá, cả người như bị dòng điện chạy vượt qua.
Đôi môi mềm mại cứ thế chạm vào khóe miệng bạc mỏng của anh, cứ thế nhẹ nhàng sượt qua, như sợi bông bay lãng đãng.
“Ái chà, hôn rồi cơ à?”. Ngoài cửa phòng sách vọng lại âm thanh kinh ngạc, hai cái đầu nhỏ thò ra. “Má nó, đây là mô típ chị giật chồng của em gái ư?”
Người lên tiếng là Dương Tùy Ý, lời vừa dứt, Lục Minh lập tức hùa theo: “Em rể cặp với chị vợ, quá xứng đôi, vỗ tay!”
Sau khi phản ứng lại, Dương Tâm cả người toát đầy mồ hôi, gắng sức đẩy phắt người đàn ông phía sau ra ngoài.
“Binh” một tiếng, cửa nhà đóng sập lại. Tiếng động lớn xộc vào tai, khiến con tim nhỏ bé của cô đập loạn liên hồi. Cảm giác vừa lạnh vừa mát, kèm theo chút mùi hương, cô sắp say mất rồi... Ngưng! Không được để người đàn ông kia cướp hồn đi như vậy. Giữa bọn họ còn bị ngăn cách bởi 10 nghìn tỷ đấy! Quan trọng là... Lục Gia Bách từng ngủ với Dương Nhã!!!
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy cảnh em rể tới nhà chọc ghẹo chị vợ bao giờ à? Tất cả cút hết về phòng cho mẹ, còn nữa, quên hết cảnh tượng lúc nãy đi, nghe rõ chưa?”
ẶC... Hai cậu nhóc sờ sờ mũi, rồi đưa mắt nhìn nhau. Cậu Dương hỏi: “Người lúc này là bố cậu à?”
Cậu Lục sung sướng, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy tia hi vọng bố đẻ của mình vì cậu mà tìm mẹ kế rồi, mà người mẹ kể đó lại là người mà cậu cực kỳ vừa lòng nữa.
“Ừm, thần kỳ nhở, không ngờ bố tôi lại ôm mẹ cậu, xem ra mèo mù vớ phải cá rán rồi, chọn đúng người rồi đấy!”
| Dương Tùy Ý trợn trắng mắt, nhắc nhở cậu: “Đáng tiếc cậu còn có mẹ đẻ, cậu đây không hiểu nổi, mẹ của cậu không ổn à? Sao lại cứ khăng khăng đòi cướp mẹ với cậu đây thế? Mấy đứa được coi là cậu chủ nhỏ như cậu ai cũng bướng thế à?”.
| Lục Minh phồng phá, hứ hứ hai tiếng: “Không ngon bằng mẹ cậu, tôi thích chị Tửu, nhận cô ấy là mẹ kế cũng được.”
Bên ngoài căn hộ, Lục Gia Bách trán nổi đầy gân xanh đang đứng ngoài cửa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa khóa chặt trước mắt.
Anh vừa bị đuổi khỏi nhà người ta sao???
Đúng là người phụ nữ không có gia giáo, lại còn đi câu dẫn đàn ông khắp nơi, đúng là không ai như cô.
Vốn tưởng để con trai ở chỗ cô sẽ an toàn hơn chút, nhưng không ngờ lại là hang ổ của kẻ gian.
Điều càng đáng hận hơn là tên nhãi đó lại cực kỳ vừa lòng, hoàn toàn quên mất thân phận của mình.
Má!
Nếu không bị lối hành xử có văn hóa ràng buộc, anh chắc chắn sẽ vung chân đá hai cước.
“Tinh”. Thang máy phía đối diện mở ra, hai cô gái ăn vận thời thượng bước ra ngoài.
Hai người đang buôn chuyện rất sôi nổi, ra khỏi thang máy vẫn chưa chịu dừng câu chuyện lại.
“Thiển Thiến, tao buồn quá đi mất, anh Lục nhà tạo lại bị lộ tin có con riêng bên ngoài rồi, hu hu hu, anh ấy ngủ với nhiều phụ nữ như vậy, sao lại không ngủ y Nếu tạo được ngủ với anh ấy, tạo chắc chắn cũng sẽ mang long thai, nói không chừng còn được trèo lên cành cao nữa ý”
“Loại hàng thứ cấp như mày làm sao lọt vào mắt Lục Gia Bách được. Biết anh ấy có bao nhiêu tiền không? 100 nghìn tỷ đấy! TOP 5 tỷ phú trên toàn thế giới! Nếu muốn lên giường với công chúa hoàng thất thì người ta cũng sẽ ưỡn ngực chờ người dâng tận giường, mặc cho anh ấy nhìn ngắm trêu đùa. Còn chúng mình ấy mà, mây tầng nào gặp gió tầng ấy thôi, đừng mơ mộng những thứ không thiết thực nữa. Bây giờ là buổi tối, vẫn chưa đến lúc nằm mơ đâu”
- --------------------