Mục lục
Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhà họ Phó hiện nay là gia tộc hàng đầu trong giới chính trị, trong tay nắm quyền lớn, toàn bộ dân chúng Hoa Hạ đều là con dân của nhà bọn họ, bọn họ làm sao có khả năng sẽ tạo ra một sự cố tại nạn xe nghiêm trọng như thế này?”



Người đàn ông mặt sẹo mím mím môi, gằn từng chữ một: “Thế nhưng nhà họ Phó có người hận mẹ cậu đến tận xương, cậu thông minh như vậy, chắc có lẽ đã nghĩ đến là ai rồi, phụ nữ một khi đã ra tay còn đáng sợ hơn cả Diêm vương.”



Cậu nhóc hơi cúi thấp đầu, yên lặng một lát, nghiêng đầu nhìn về Thẩm Thành đang ở phía bên cạnh, dùng ánh mắt hỏi dò anh độ tin cậy trong lời nói của người đàn ông mặt sẹo này.



Thẩm Thành gật gật đầu, đi ra cửa: “Đi ra bên ngoài nói.”



Dương Tùy Ý thu ống tiêm lại, theo anh đi ra khỏi nhà ngục.



“Cậu, cậu cảm thấy thế nào?”



Thẩm Thành đưa tay xoa xoa đầu của cậu, than thở: “Tùy Ý, cháu còn quá nhỏ, không nên sử dụng phương pháp tàn nhẫn như vậy, sẽ làm mất đi sự trẻ con trong người cháu.”



Cậu nhóc hừ lạnh hai tiếng: “Lúc bọn họ lái xe va vào mẹ cháu đã từng nghĩ tới tàn nhẫn sao? Nếu không… có thể bây giờ cháu không còn được gặp mẹ nữa rồi.”



Thẩm Thành nghẹn lòng.



Được rồi, là do cậu nhóc này già mồm quá rồi.



“Thôi, đây là con đường sau này cháu phải đi, đi sớm hay đi muộn đều giống nhau, bây giờ sớm thích ứng cũng không phái không thể, vừa nãy mấy câu nói của tên kia vẫn có thể tin, Có thể khống chế hệ thống theo dõi của bộ phận giao thông, cấp tốc hiệp trợ bọn họ thoát đi, nhất định là người của gia đình quan chức, nếu không phải lúc mẹ cháu gặp lâm nguy không hoảng loạn, ngay lập tức hạ lệnh cho người Tu La Môn đuổi theo, có khả năng thật sự đã để cho bọn họ chạy thoát hết rồi.”



Dương Tùy Ý chậm rãi siết chặt nắm đấm: “Cho nên nói thực sự là “bạch liên hoa” nhà họ Phó giật dây, rất tốt, món nợ này ông đây sẽ từ từ tính toán với cô ta, nếu cháu không dày vò cô ta đến tàn tạ, cháu không mang họ Dương.”



Thẩm Thành cười thầm một tiếng, trêu nói: “Cháu vốn cũng đâu có mang họ Dương, cho dù không cùng mang họ Lục với bố cháu, cháu cũng phải mang họ Thẩm, chứ cháu có quan hệ gì với nhà họ Dương đâu.”



Cậu nhóc lườm một cái, nói sang chuyện khác hỏi: “Vậy tay trong được gài vào Tu La Môn lại là người của ai đây? Lẽ nào cũng là nghe lệnh của nhà họ Phó?”



Thẩm Thành lắc lắc đầu: “Không phải, con gái của nhà họ Phó không có cái kia bản lĩnh khống chế thế lực trên đường, anh của cô ta đúng là có thể, nhưng Phó Đức Chính yêu mẹ cháu tha thiết, anh ta sẽ không làm những việc làm hại đến tính mạng của mẹ cháu.”



Nghe anh phân tích như vậy, cậu nhóc lập tức tỉnh ngộ: “Cháu hiểu ra rồi, nghĩa là sau lưng còn có một thế lực đang thao túng, đối phương chỉ là biến Phó Linh Ngọc trở thành một quân cờ, tay trong được gài vào Tu La Môn, người cố gắng điều động những tên tay trong này giết người đàn ông mặt sẹo diệt khẩu mới là chủ mưu lớn nhất.”



Thẩm Thành trên mặt lộ ra một vẻ vui mừng vẻ, khen ngợi nói: “Cháu một lát đã có thể hiểu được thông suốt, thật sự rất đáng gờm, xem ra sự lo lắng cậu dành cho cháu là dư thừa, trước tiên chờ xem, xem có thể bắt được một hai người sống hay không, từ miệng bọn họ điều tra ra ai là người đứng sau gài bọn họ vào tu La Môn làm nội gián.”



“Được.”



Khu vực chữa bệnh.



Dương Tâm thừa dịp tình hình bà Lục ổn định bước ra ngoài phòng điều trị tích cực.



“Dương Tùy Ý đâu? Sao không thấy thằng nhóc nữa rồi?”



Được rồi, trong ba đứa con của mình, đứa khiến cô không yên lòng nhất chính là đứa nhóc chuyên gây tai họa đó.



Trần Tuấn mang cơm nước nóng hổi đặt tới trước mặt cô, dịu giọng nói: “Em một ngày một đêm chưa ăn cái gì, ăn chút cơm để lấp đầy cái bụng rỗng đã.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK