Sắc mặt Lâm Vũ Loan trầm xuống, vô thức nghiêng đầu nhìn về phía chuyên gia đứng một bên, hỏi: “Những tình huống cô ta vừa nói sẽ xuất hiện thật sao?”
Nữ chuyên gia cẩn thận từng li từng tí nói: “Quả thật là sẽ xuất hiện những tình huống theo như lời cô Dương vừa nói, bởi vì phôi thai bị thương quá nặng, nếu sau đó phát triển không tốt, thậm chí còn có thể xảy ra hiện tượng dị dạng.”
Hai chân Lâm Vũ Loan mềm nhũn, vô thức lui về sau hai bước, trên mặt lộ ra một chút chần chờ. Một đứa trẻ như vậy còn có thể bảo vệ sao? Cố Ngọc Hiểu đang ở trong trạng thái nửa hôn mê, nửa tỉnh táo, nghe thấy mấy lời đối thoại của mọi người thì đầu óc nhanh chóng trở nên minh mẫn.
Cô ta muốn bảo vệ đứa bé này, cô ta phải bảo vệ đứa bé này. Nếu không thì Thẩm Thành sẽ đi tìm Hải Cẩn, chỉ cần cô ta có đứa con để làm chỗ dựa, cho dù anh ta không muốn cưới cô ta thì cô ta thì cô ta cũng có thể trói buộc anh ta, ngăn không cho anh ta đi tìm Hải Cẩn.
Thứ mà cô ta không chiếm được, vậy thì bất kỳ người phụ nữ nào cũng đừng mong có được.
“Bác gái, con muốn bảo vệ đứa bé này, chẳng qua những lời bọn họ vừa nói chỉ là suy đoán thai nhi sẽ bị dị dạng, bẩm sinh kém cỏi mà thôi, không gì là tuyệt đối hoàn toàn cả, biết đâu đứa trẻ này sinh ra may mắn khỏe mạnh, phát triển bình thường thì sao, cứ vậy mà bỏ nó đi không khỏi quá tàn nhẫn.” Lâm Vũ Loan cắn răng, nói với Dương Tâm: “Cô đừng có mà đứng đấy mà buông lời đe dọa, nói quá lên nữa, tranh thủ thời gian giữ cái thai đó lại đi.”
Dương Tâm nhún vai, được rồi, bảo vệ thì bảo vệ, sẽ có một ngày một họ tự ăn quả đắng mà bọn họ gieo trồng.
Nhà họ Thẩm.
Trong phòng làm việc. Thẩm Thành đang nói chuyện phiếm với bố Thẩm. Bố Thẩm hỏi: “Nghe nói trên đường đến nhà họ Thẩm các con gặp phải phục kích, là Phó Đức Chính phái binh sĩ tới mới giải quyết được, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại có người muốn ám sát Tâm Tâm?”
Con gái không có ấn tượng tốt với ông nên ông không dám tiếp cận, nhưng mấy ngày hôm nay ông ấy vẫn luôn chờ đợi trong lo lắng. Dù sao cũng là con gái của mình, nhưng lại ưu tú đến như vậy, thật sự là ông ấy không muốn cứ như vậy mà mất đi người con gái này.
Quan trọng hơn chính là, con bé sắp trở thành vợ của người đứng đầu nhà họ Lục. Con gái nhà họ Thẩm trở thành bà chủ của tập đoàn Lục thị, chuyện này mà được truyền ra ngoài thì đồng nghĩa với việc Thẩm thị nhà bọn họ sẽ được có thêm ánh sáng nổi bật.
Thẩm Thành nhìn ra tâm tư của bố mình, im ắng thở dài, vốn dĩ anh ta còn muốn bảo bố đưa Tâm Tâm nhận tổ quy tông. Bây giờ suy nghĩ một chút, hay là thôi đi.
Với Dương Tâm mà nói, thân phận con gái nhà họ Thẩm không phải vinh quang gì hết, trái lại, nó còn có thể trở thành một gánh nặng cho em ấy.
Không muốn cũng được. Em ấy có người anh trai này yêu chiều, sau này có Lục Gia Bách thương yêu. Cuộc sống của em ấy có thể trôi qua một cách viên mãn hơn bất cứ người phụ nữ nào sống trên đời này. Hà tất gì mà phải tạo thêm cho em ấy mấy trọng trách này?
“Chẳng lẽ bố không nhìn ra sao, người đứng đầu Ám Long là Lục Gia Bách, mà môn chủ của Tu La Môn thì lại là Tâm Tâm, Lục Gia Bách đã điều động vô số sát thủ quốc tế tới giết Tâm Tâm nên tụi con mới gặp phục kích.”
Trên mặt bố Thẩm lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, cổ họng phát ra tiếng nói run rẩy: “Lục, Lục Gia Bách là thủ lĩnh Ám Long thì bố đã nghe qua rồi nhưng không ngờ môn chủ Tu La Môn lại là, là Tâm Tâm, con bé chỉ là một cô gái mà thôi, sao có thể…”
Sao tự nhiên lại trở thành thủ lĩnh của thế lực ngầm nổi danh trên toàn thế giới được, sao có thể? Nếu như con bé là môn chủ Tu La Môn thật, vậy thì bắt buộc nhà họ Thẩm phải xử lý tầng quan hệ này một cách thích đáng. Nếu không thì một khi gây ra chuyện không tốt, toàn bộ nhà họ Thẩm sẽ trở thành vật hi sinh trong cuộc tranh đấu của nhiều thế lực.
“Không đúng, sao Lục Gia Bách lại không yêu Tâm Tâm, sao tự nhiên cậu ta lại phái nhiều sát thủ đến ám sát Tâm Tâm được? Tên nhóc đó muốn làm gì? Đi một chuyến trở về trụ sở chính của Ám Long là ngay cả người phụ nữ mình yêu nhất cũng muốn bỏ sao?”
“Con không biết, theo như lời thám tử Tâm Tâm lén xếp vào trong tổng bộ Ám Long bẩm báo, Lục Gia Bách mất trí nhớ, quên hoàn toàn ký ức về Tâm Tâm nên mới phái người tới đuổi giết em ấy.”
Mất trí nhớ? Bố Thẩm nhăn mày. Tình tiết máu chó như vậy sao có thể xuất hiện trên người Lục Gia Bách, người đàn ông bày mưu nghĩ kế đủ đường không để mình thiệt được? Theo lý mà nói, loại người cẩn thận như này không thể có chuyện sẽ bị người ta ám toán rồi mất trí nhớ chứ…
“Hóa ra là như vậy, con chọn vài người rồi phái đi bảo vệ con bé đi. Tuy con bé chưa về nhà họ Thẩm nhận tổ quy tông, nhưng dù sao cũng là con gái của nhà họ Thẩm, không thể để con bé chiến đấu và đối mặt với mọi chuyện một mình được.”