Rốt cuộc, chuyện không nên xảy ra vẫn phải xảy ra, cô thực sự bị vướng vào một người đàn ông đã có gia đình. Cô không muốn phá hỏng cuộc hôn nhân của anh ta, nhưng cuối cùng, cô vẫn phá hủy một gia đình hạnh phúc viên mãn ban đầu ấy.
Nếu vợ con anh ấy biết cô đã phá vỡ cuộc sống yên bình của họ thì cô phải làm sao đây?
“Lạch cạch.”
Chốt cửa bị vặn ra.
Sau đó, cửa phòng bị đầy ra, Lâm Thanh từ bên ngoài đi vào, trên tay bưng một cái khay.!“Tỉnh rồi? Tỉnh rồi thì uống thuốc đi.”
Vừa nói, anh ta vừa đi tới, từ trên khay lấy ra một hộp thuốc ném lên gồi.
Trần Uyên nghiêng đầu nhìn.
Ba chữ “thuốc tránh thai” đập vào mắt làm lòng cô đau nhói.
Đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa vợ và kẻ thứ ba.
Là vợ hợp pháp thì có thể sinh con cho anh ta, không ai cảm thấy là sai trái.
Nhưng nếu kẻ thứ ba sinh con, người ngoài sẽ chỉ biết mắng là hồ ly tinh vô liêm sỉ, sinh con ngoài giá thú, con riêng.
Không, bọn họ đã quá đau khổ rồi, không thể để cho đứa trẻ phải đau khổ thêm.
Sau khi nghĩ thông suốt, cô chống tay lên ván giường, cắn răng ngồi dậy.
Trên người mặc đồ ngủ, ngoài mệt mỏi và đau đớn ra thì cũng không có cảm giác gì khó chịu.
Sau khi hôn mê chắc hẳn anh ta đã lau người và thay cho cô một bộ quần áo ngủ sạch sẽ.
Cô nên cảm ơn anh ta sao?
Ít ra cũng không lúng túng như vậy.
Sau khi mở hộp thuốc ra, cô lấy một viên trực tiếp đút vào miệng mà không hề nghĩ ngợi gì.
Vừa nuốt xuống, cơn đau rát trong cổ họng ập đến khiến cô ho dữ dội phải đứng lên.
Trong mắt Lâm Thanh tràn đầy lửa giận, người phụ nữ này không chút do dự nào nuốt thuốc, cô thực sự chán ghét mình như vậy, không muốn sinh con cho mình sao?
Nghĩ đến đây, anh ta bóp chặt cằm cô, buộc cô phải mở miệng khiến cho viên thuốc rơi ra khỏi cổ họng cô.
“Không muốn sinh con cho anh sao? Anh sẽ không để em được như ý đâu. Bắt đầu từ hôm nay, em sẽ phải ở đây cho đến khi mang thai mới thôi.”
Nói xong, anh ta siết chặt viên thuốc trong tay rồi đi về phía phòng vệ sinh.
Trần Uyễn đột nhiên lo lắng, nhanh chóng vươn tay nắm lấy góc áo của anh ta, vừa khóc lóc vừa ho: “Đưa cho em, trả cho em, em không muốn mang thai, em không thể mang thai.”
Khách sạn năm sao.
Bên trong căn hộ áp mái.
Phó Đức Chính liếc mắt nhìn Phó Linh Ngọc đang ngồi trên sô pha nhìn điện thoại, cau mày nói: “Đã 11 giờ, em không về biệt thự của nhà họ Triệu sao?”
Phó Linh Ngọc gối đầu lên gối, yếu ớt nói: “Em không muốn đến nhà họ Triệu, nếu anh muốn đuổi em đi, thì đêm nay em chỉ có thể ngủ ngoài đường.”
Có một tiếng “đùng”.
Phó Đức Chính đột ngột đóng máy tính.