Tôi nói rồi, tôi sẽ chữa khỏi cánh tay cho cô, chờ tay cô khỏi rồi thì chúng ta cũng không ai nợ ai, hi vọng là đến lúc đó cô đừng bám lấy tôi nữa, thật sự là. . . phiền lắm.”
“Tí tách tí tách”
Hạt nước mắt lớn như hạt đậu ào ào rơi xuống, Lục Thanh Thanh lùi từng bước một về phía sau, mãi đến tận khi phần lưng chạm vào cánh cửa, không thể lui được nữa thì cô ta mới đột nhiên đứng thẳng người.
“Anh không thể thử yêu em thật sao?”
Tiểu Ca chậm rãi thu ánh nhìn lại, ánh mắt của anh ta nhìn vào đống chăn gối trên người rồi lạnh lùng nói: “Chúng ta không phải người trong cùng một thế giới, cho dù tôi muốn tìm đàn bà thì cũng chỉ tìm người trong giới sát thủ mà thôi, cô từ bỏ đi, chúng ta vĩnh viễn không thể ở bên nhau đâu.”
Ánh mắt của Lục Thanh Thanh lập tức trở nên ảm đạm, cô ta nhìn sâu vào Tiểu Ca một cái rồi xoay người mở cửa chạy ra khỏi phòng bệnh.
“Khụ khụ!” Tiểu Ca ôm lấy ngực rồi bắt đầu ho khan dữ dội.
Có vẻ như vết thương càng ngày càng đau đớn, từ trước đến giờ anh ta vốn rất giỏi chịu đựng nhưng bây giờ lại không chịu được cơn đau như xuyên vào tim này.
‘Lục Thanh Thanh. . . Một ngày nào đó, cô sẽ hiểu yêu tôi là tai họa, đúng lúc cắt đứt sẽ tốt cho cô hơn.’ Sau khi Lục Thanh Thanh ra khỏi phòng bệnh của Tiểu Ca thì đến thẳng phòng bệnh của Dương Tâm.
Cô ta đứng bên ngoài gõ cửa mãi mà bên trong không có bất cứ tiếng trả lời nào cả.
Dương Tâm khép hờ mắt rúc vào trong lồng ngực Lục Gia Bách, cô ngẩng đầu nhìn Lục Gia Bách đang thở dốc rồi khàn khàn hỏi: “Một lần là đủ rồi à?”
Lục Gia Bách “ừ” nhẹ một tiếng, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng: “Con bé kia làm sao thế? Hình như đang khóc ở bên ngoài đúng không?”
Dương Tâm khẽ thở dài: “Chắc là bị bắt nạt ở chỗ Tiểu Ca rồi, anh sang phòng thay quần áo đi, em mở cửa cho con bé vào hỏi thử xem thế vào.”
Lục Gia Bách đưa tay cầm bộ quần áo đang đặt trên chăn của cô lên: “Có cần anh giúp không?”
Dương Tâm cầm quần áo lên rồi qua loa mặc vào người: “Không cần đâu, anh mau tránh đi, đừng để cho em gái anh nhìn thấy dáng vẻ này của mình chứ, khó xử lắm.”
“. . .”
Sau khi Lục Gia Bách đứng dậy sang phòng thay quần áo thì Dương Tâm dọn dẹp lại giường chiếu, sau đó cô cầm lấy điều khiển từ xa bấm mở cửa phòng.
Lục Thanh Thanh xông vào từ bên ngoài rồi nhào vào trong lồng ngực của Dương Tâm.
“Hu hu hu, chị dâu ơi. . .”
Dương Tâm nhướng mày, cô đưa tay ra vỗ lưng cô ta rồi cười khẽ nói: “Đang mùa đông đấy, em thử rơi nước mắt ở bên ngoài một lần thử xem, nó sẽ đông đá ngay đấy.”
Lục Thanh Thanh chậm rãi ngẩng đầu lên, cách gần như vậy thì cô ta mới phát hiện trên cổ và xương quai xanh của Dương Tâm đều là dấu hôn màu đỏ, gương mặt xinh xắn của cô ta bất chợt đỏ rực lên.
“Chị, chị dâu ơi, có phải em đến không đúng lúc, quấy rầy đến anh em không?”
Dương Tâm hơi cúi đầu, ánh mắt cô nhìn xuống xương quai xanh của mình, cô không nhịn được mà bật cười nói: “Đúng là không đúng lúc, quấy nhiễu chuyện tốt của anh ấy rồi, vừa nãy suýt chút nữa anh của em đã làm thịt em rồi đấy.”
Lục Thanh Thanh rụt cổ lại một cái, cô ta vội vã chui ra khỏi lòng cô.
“Thế, thế thì em đi ra ngoài thì hơn, chờ hai người xong việc thì em tới sau.”
Dương Tâm nắm lấy cánh tay trái của cô ta rồi kéo cô ta dựa vào đầu giường, cô trêu chọc nói: “Dù sao thì cũng quấy rầy rồi, còn tránh né cái gì nữa? Em nói đi, có phải là thằng nhóc Tiểu Ca kia lại chọc tức em không?”