Thẩm Thanh Vi mấp máy môi, dạo bước đi qua ngồi xuống: “Nói đi, mẹ tìm con là có chuyện gì?”
“Lửa ở khách sạn Thế Kỷ là do hai đứa con nhà Dương Tâm làm, biết phải làm sao rồi chứ?”
Thẩm Thanh Vi đảo đảo mắt, ánh mắt đột nhiên sáng lên.
“Cố Ngọc Hiểu hao phí hết tâm tư mới có thể ép anh trai con cử hành lễ đính hôn, bây giờ lại bị một trận lửa lớn làm hỏng việc, trong lòng cô ta nhất định còn đang rất tức giận. Nếu để cô ta biết là hai thằng con tiện chủng của Dương Tâm phá hỏng chuyện của cô ta, cô ta nhất định sẽ cho rằng là do Dương Tâm cố ý, đến lúc đó việc này còn không phải đều đổ lên đầu Dương Tâm hay sao? Cứ như vậy thì con lại có nhiều thêm một khẩu súng.”
Trần Cát Phượng hài lòng nở nụ cười: “Con rất thông minh, nói một chút đã hiểu, mẹ đây cũng an tâm rồi. Người chân chính có thủ đoạn thì không cần phải tự mình động thủ, mà là phải mượn tay của người khác, như vậy vừa có thể lấy được thứ mình muốn có, vừa có thể bảo tồn thực lực. Đã hiểu chưa?”
Thẩm Thanh Vi nhìn người phụ nữ cao quý ưu nhã trước mặt, chỉ cảm thấy sau lưng dần dần trở nên lạnh lẽo.
Ngay cả nhà họ Thẩm mà cũng có thể tính kế, dùng con gái của mình đánh tráo với thiên kim tiểu thư nhà người ta, từ đây đã có thể thấy được người đàn bà này có thủ đoạn cao minh, có tâm cơ vô cùng sâu.
Cũng may mắn bà ta là mẹ ruột của mình, nếu không thì.
Trần Cát Phượng tựa hồ nhìn ra được e ngại của cô ta, không khỏi cười nói: “Mẹ là mẹ ruột của con, con sợ cái gì? Yên tâm đi, mẹ có tính kế ai thì cũng sẽ không tính kế con, trước kia đánh tráo con với con gái của nhà họ Thẩm là để con có thể trở thành phượng hoàng. Ở trong mắt mẹ, trở thành con gái của nhà họ Thẩm vẫn không phải là phượng hoàng chân chính, chỉ có gả vào nhà họ Lục, ngồi vững trên vị trí bà chủ của nhà họ Lục thì mới là phượng hoàng chân chính.”
“…”
Biệt thự nhà họ Lục.
Thời điểm Lục Gia Bách ôm Dương Tâm đến hành lang nhà chính, từ xa đã nhìn thấy được hai nhóc con đang quỳ gối trong mưa.
Dương Tâm hừ lạnh một tiếng.
Lục Gia Bách nhíu mày nói: “Bọn nó biết đã khiến em tức giận, cho nên đã thành thành thật thật quỳ rồi, em cũng đừng tức giận nữa.”
Dương Tâm cười xùy một tiếng, châm chọc nói: “Kiên trì được đến khi trời tối thì em sẽ tin tưởng là hai đứa nó đã thật sự nhận thức được sai lầm của mình rồi.”
Lục Gia Bách nhíu chặt lông mày, do dự mở miệng nói: “Bây giờ mới là giữa trưa, quỳ đến trời tối thì còn cần khoảng mấy giờ, bên ngoài còn đang mưa, không thể bị dính mưa được.”
Aizz, ai có thể thông cảm một chút cho tâm tình của người cha già là anh không đây?
Dương Tâm lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái, u ám nói: “Hoặc là hai đứa nó quỳ, hoặc là anh quỳ. Chọn một đi.”
“Vậy thì vẫn là để bọn nó quỳ đi, anh cũng cảm thấy hai thằng nhóc này cần phải giáo huấn một trận, như vậy cũng rất tốt.”
“…”
Bà Lục đứng ở hành lang bên cạnh, trên mặt tràn đầy đau lòng nhìn hai đứa cháu trai.
Bà chỉ biết là hỏa hoạn ở khách sạn Thế Kỷ là do hai đứa nhóc này gây ra, còn về việc vì sao bọn nhóc lại muốn phóng hỏa thì bà cũng không biết được.
Vốn dĩ là bà cũng rất tức giận, thế nhưng nhìn thấy hai đứa nhóc quỳ ở trong mưa thì tất cả lửa giận đều tiêu tan.
Thấy Lục Gia Bách ôm Dương Tâm đi về phía bên này, bà vội vàng tiến lên đón: “Sao thế? Con bé này, sao sắc mặt lại khó coi như vậy?”
Lục Gia Bách lười giảng giải, trực tiếp quăng nồi lên đầu hai thằng nhóc con nhà mình: “Còn có thể như thế nào? Bị hai đứa nhóc kia làm cho tức giận, mẹ chớ để ý, cứ để chúng nó quỳ đi. Dương Tâm bị dính mưa, con lo lắng cô ấy sẽ bị sốt, mẹ cứ đến phòng bếp nấu chén thuốc tiêu khí lạnh đi.”
“Được được.” Bà Lục không lo được hai nhóc đang quỳ trong mưa nữa, mang theo hai người quản gia vội vàng đi về phía phòng bếp.
Dương Tâm giãy giụa muốn xuống, nhưng Lục Gia Bách lại không cho.
Cô giãy giụa hai lần nhưng không có kết quả, chỉ có thể từ bỏ, nghiêng đầu nhìn về phía hai nhóc con ở bên ngoài, cười lạnh nói: “Sao không tự thiêu chết chính mình đi?”
Dương Tùy Ý nhếch miệng: “Tùy Ý lại không ngốc, có muôn kiểu để chết, sao lại nghĩ quẩn chết trong biển lửa, cuối cùng ngay cả xương cốt cũng không còn.”
Dương Tâm vô cùng tức giận: “Anh thả em xuống!”
Lục Gia Bách trừng mắt nhìn Dương Tùy Ý một cái, thấp giọng nói: “Lại cãi bướng nữa thì đi từ đường úp mặt vào tường hối lỗi cho bố.”