Về cơ bản, họ đều là những siêu sao hạng nhát nổi tiếng quốc tế nhờ góp mặt trong những tác phẩm của Như Mộng.
Những người còn lại sẽ, có lẽ là những người hâm mộ sách của Như Mộng.
Tất cả mọi người đều rất mong đợi, chờ đợi để được nhìn thấy dung nhan thật sự của đại thần. Lục Gia Bách ngồi ở khu vực VIP cau mày trong tiềm thức.
Nhà văn nỗi tiếng Như Mộng đã đến Hải Thành sao?
Lại còn chuẩn bị xuất hiện tại lễ trao giải Oscar tối nay?
Tại sao anh ấy không biết điều này?
Trong nhất thời, anh ấy cũng bắt đầu thầy hứng thú với nhà văn bí ẩn này.
Có chút thú vị đó!
Hướng góc đông nam, Diệp Nhiễm, người vừa nhận cúp nữ hoàng điện ảnh, giơ tay chọc vào cánh tay của Dương Tâm, mỉm cười: “Mọi người đều đang đợi cô lên sân khấu, cô còn ngồi đây làm gì, nhanh lên sân khấu đi.”
Dương Tâm nhướng mày: “Sao cô biết đó là tôi?”
Diệp Nhiễm mím môi cười: “Cô giáo nồi tiếng Huyền Sương là cô, người bác sĩ vô danh là cô, tại sao cô lại không thể là nhà văn nỗi tiếng Như Mộng này? Đổi lại là người khác tôi vẫn không tin được, nhưng nếu là cô, tôi nghĩ mọi người ở đây sẽ bị thuyết phục.”!Thật là một người phụ nữ thông minh.
Dương Tâm liếc nhìn cô ta và nói đùa: “Anh chàng Hoắc Tư này có tầm nhìn tốt, có con mắt tinh tường.”
Nghe cô ấy nhắc đến Hoắc Tư, nụ cười trên mặt Diệp Nhiễm lập tức đông cứng lại.
Dương Tâm mỉm cười đứng dậy và đi về phía sân khấu đằng xa.
Khi đi ngang qua một nhân viên, cô ấy đã giật micro từ tay của đối phương.
Tiếp theo đó, một giọng nữ lạnh lùng vang lên trong quảng trường rộng lớn.
“5 năm trước, tôi đã sáng tác ra tác phẩm Thời đại liên minh, 4 năm trước, tôi đã tạo ra tác phẩm Hành tỉnh tỉnh giấc, 3 năm trước, tôi đã sáng tác Đại chiến người máy, 2 năm trước, tác phẩm đỉnh cao của tôi Thời gian xuyên không ra mắt, đăng nhiều kỳ đã được được vô số người hâm mộ sách trong và ngoài nước yêu thích và săn đón. Xin chào tất cả mọi người, tôi là Như Mộng, cảm ơn các bạn đã tiếp tục ủng hộ và động viên tôi, để tôi gặt hái được rất nhiều trên con đường này, cũng để văn hóa lịch sử lâu đời của đất nước Trung Quốc chúng ta vương ra thế giới.”
Sự im lặng chết chóc.
Vô số ánh mắt tìm kiếm trong biển người đông nghìn nghịt, cuối cùng tất cả đều rơi vào bóng dáng mảnh mai dưới bậc thềm sân khấu.
“Dương Tâm, chính là Dương Tâm, cô ấy chính là đại thần Như Mộng chúng ta tôn thờ mấy năm nay.”
“Là cô ấy, là cô ấy, chính là cô ấy, đổi lại là người khác tôi sẽ không tin, nhưng nếu là Dương Tâm, tôi tin điều đó vô điều kiện.”
“Chị Tâm thật là tuyệt vời, phải làm sao đây, tôi yêu chị ấy chết mắt, không được không được, tôi nhất định phải thuyết phục anh trai tôi theo đuổi chị ấy và để cô ấy là chị dâu của tôi.”
“Trời ơi, người phụ nữ này rốt cuộc có bao nhiêu tài hoa trên đời không biết nữa? Cô ấy giỏi như vậy, làm sao những người đàn ông như chúng tôi có thể không xấu hổ cho được?”
“Này, trong thế gian này có người đàn ông nào có thể xứng với một người phụ nữ rạng rỡ như vậy?”
Lục Gia Bách từ từ giảm bớt sự kinh ngạc trong mắt, đôi môi mỏng khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười xấu xa.
Anh nên nghĩ về nó từ lâu rồi chứ.
Người phụ nữ này có năng lực như vậy, chẳng có gì là lạ khi có danh tính tên tuổi nào đứng sau cô ấy không phải sao?
Ừm, chính là quá xuất sắc, khiến anh ấy cảm thấy rất xáu hổ?
Thành thật mà nói, bây giờ anh ấy hơi lo lắng rằng bản thân mình không xứng với cô ấy.
Vợ quá bản lĩnh cũng không tốt, nhịn không được.
Ở dưới bậc thềm sân khấu, Dương Tâm vừa định bước lên bậc, lúc này nam diễn viên từng đoạt giải Oscar đã đến tặng hoa cho cô, đỏ mặt hỏi: “Cô có thật là Như Mộng không?”
Dương Tâm nhướng mày, nhìn người đàn ông to lớn đang thẹn thùng trước mặt, chế nhạo.
Cô đưa tay ra vỗ vào vai anh, vỗ tay tán thưởng: “Không sai, anh đã diễn những gì tôi muốn thấy, và chúng ta có cơ hội hợp tác lần nữa.”
Chàng trai cười toe toét và do dự cầm bó hoa trên tay tặng cho cô ấy: “Cô đến quá đột ngột, tôi không có chuẩn bị món quà gì, bó hoa này còn lấy từ trên bàn, hi vọng cô không ruồng bỏ.”
Dương Tâm cảm thấy có chút đau đầu.
Nếu cô nhận bó hoa này, liệu có hải Lục Gia Bách con chó đó sẽ ồn ào cô chết mắt không?
Chưa kể, đứng dưới bậc thềm sân khấu, cô có thể cảm nhận được một ánh mắt cảnh cáo từ khu VỊP đang bắn về phía bên này, nóng như thiêu.
Vi sự an toàn của bản thân, cô cảm thấy tốt hơn hết là cô không nên kích động thú tính của Lục Cầu.
Nếu Lục Cầu nổi giận, anh có thể làm ra bắt cứ điều gì.
“Chàng trai, hoa xứng đôi với người đẹp, hơn nữa đêm nay cậu là nhân vật chính, tôi nghĩ cậu nên tặng bó hoa này cho cô gái xinh đẹp nhất hiện trường, về phần tôi, thì không cần đâu, tôi đã qua cái thời cô gái trẻ trung xinh đẹp rồi, bó hoa này không làm tôi cảm lạnh.”
Hừm…
Người thanh niên trẻ tuổi cười và rất xáu hỗ nói: “Tôi nghĩ cô là người phụ nữ đẹp nhất đêm nay, tác phẩm của cô đã tạo nên thành công của không biết bao nhiêu người, tôi nghĩ sẽ thật tuyệt nếu tôi một nam diễn viên được tặng cô bó hoa đầu tiên.”
Dương Tâm đưa tay ra vuốt trán.
Dường như cô ấy chưa bao giờ nhận hoa của Lục Cầu, nếu người đàn ông này chiếm đoạt lần đầu tiên của anh ấy, liệu Lục Cầu có trực tiếp cắm vận anh ta vì ghen tị không?
Thôi bỏ đi, đừng làm hại một thanh niên tốt như vậy.
Anh ta thực sự có tài năng diễn xuất trực diện, và anh ta sẽ còn có thể cho ra mắt khán giả nhiều tác phẩm xuất sắc hơn nữa trong tương lai, sẽ thật đáng tiếc nếu anh ta bị Lục Gia Bách cấm vận.
Khuôn mặt tuần tú của tổng giám đốc Lục chợt trầm xuống.
Đúng là một Thượng Quan Úc, sắc mặt có chút trắng bệch, không gây tai vạ đến người phụ nữ của anh, vậy nên đổi đối tượng khác và bắt đầu gây tai vạ đến con gái của anh.
Rất tốt!
Sau khi buổi lễ kết thúc anh ta sẽ bị cắm vận.
Thượng Quan Úc xoa đầu, nhét hoa vào tay cô bé, xoay người bước ra khỏi sân kháu.
Khoảnh khắc này vinh quang thuộc về mẹ con họ, anh ta không muốn làm phiền.