Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng - Chương 555
Cả đời không cưới à, quãng đời còn lại còn dài như vậy, anh ta làm thế nào để vượt qua? “Aiz, nghiệt duyên mà…”
Quản gia đảo mắt, cười trấn an nói: “Con gái cưng Hạ Mộc Nhiên của nhà họ Hạ ngược lại là một cô bé hoạt bát sáng sủa, trong khoảng thời gian này vẫn luôn quấn quít lấy cậu chủ, có lẽ thời gian lâu dài, hai người có thể nuôi dưỡng được tình cảm.”
Bà Trần mỉm cười, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn có chút chán nản: “Chỉ mong là vậy, thật ra tôi cũng vô cùng thích con bé Hạ Mộc Nhiên kia, chỉ mong nó có thể lọt vào mắt của thằng nhóc Tuấn.”
Lúc này, cửa ra vào truyền đến một loạt tiếng bước chân. Quản gia nhịn không được trêu chọc nói: “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, mấy ngày nay nghe tiếng bước chân của cô bé kia nhiều, bây giờ chợt nghe thấy thôi đã phân biệt ra được.”
Vừa dứt lời xong, một cô gái mặc váy công chúa màu hồng nhạt từ bên ngoài chạy vào.
“Bác gái, cháu quay lại rồi đây.”
Bà Trần đứng thẳng lên, ánh mắt rơi vào trên người cô gái ở cửa, cười nói: “Không phải cháu đến công ty tìm Trần Tuấn, để cho nó mời cháu đi ăn cơm Tây rồi sao, làm sao nhanh như thế đã về rồi?”
“Buổi trưa anh ấy có một bữa tiệc, cháu suy nghĩ một chút cảm thấy chán, nên quay về rồi, ồ, bác gái, miếng ngọc thạch này tinh xảo quá.”
Nói xong, cô ta đưa tay ra và chuẩn bị sờ vào bồ đồ ngọc kia.
Bà Trần vỗ lên mu bàn tay của cô ta, mắng: “Tay của cháu toàn là mồ hôi, cầm vào sẽ làm hư khối ngọc này mất.”
Nói xong, bà ta nói với quản gia ở bên cạnh: “Đi lấy một ít nước ấm cho cô ấy rửa tay sạch sẽ.”
Quản gia cười cười, vội vàng lui ra ngoài. Khi quản gia vừa đi tới cửa liền kêu lên: “Cô Dương, sao cô lại ở đây vậy?”
Bà Trần và Hạ Mộc Nhiên cùng nhau quay lại nhìn thì thấy Dương Tâm đang đi vào trong phòng.
Hạ Mộc Nhiên ném cái túi trong tay xuống ghế sô pha rồi chạy đến chỗ Dương Tâm mà ôm lấy cánh tay cô và cười nói: “Chị Tâm, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Chị Tâm sao?
Vẻ mặt của Dương Tâm sững sờ.
Thật là một cái tên nghe kinh hồn bạt vía.
Ngược lại thì thật ra cô nhóc này rất thân thiện và tính tình thẳng thắn.
Nếu để đáp lễ thì cô có nên gọi cô ta là em Nhiên không? “Nhóc Tâm à, lại đây nào.”
Giọng nói của bà Trần vẫn dịu dàng và đằm thắm như mọi khi khiến đôi mắt của Dương Tâm hơi se lại và suýt nữa thì cô đã bật khóc.
“Bác nghe bác của bác nói ông ấy đã lấy được một món đồ bằng ngọc của Nam Bắc triều nên bác muốn tới đây để mở rộng tầm mắt.”
“Là cái kia đó hả?”
Hạ Mộc Nhiên đưa tay chỉ vào khối ngọc bích trên bàn rồi nói: “Đó chỉ là đồ giả, khối ngọc bích được làm nhái theo công nghệ tiên tiến nhất trên thế giới.
Thoạt nhìn thì nó trông giống y như thật, vật liệu sử dụng cũng giống hệt nhau, nhưng đó chỉ là công nghệ hiện đại, không có giá trị sưu tầm. Đồ cổ, mấu chốt nằm ở chữ “cổ”. Đồ được làm bằng công nghệ hiện đại làm sao có thể xứng với danh hiệu của hai chữ “đồ cổ”
được chứ?”
Đồ giả sao?
Mô phỏng với trình độ cao sao?
Bà Tần ngạc nhiên nhìn Hạ Mộc Nhiên, nhíu mày nói: “Con bé Nhiên này, đây là đồ cổ mà bác đã bỏ ra mấy ngàn đô để mua lại đó. Cháu nói là đồ giả cao cấp sao?”
Hạ Mộc Nhiên trợn to hai mắt nói: “Bác… bác không biết đó là đồ giả sao?”
Bà Trần trợn mắt lườm cô ta rồi mắng: “Nếu bác biết là giả thì lại còn bỏ ra mấy ngàn đô để mua à? Không phải chứ, cháu chưa từng học qua lớp giám định bảo vậy thì làm sao mà phán định nó là giả được? Con bé này, cháu không thể nói bừa được.”
Hạ Mộc Nhiên liếc mắt tỏ vẻ kinh thường rồi bĩu môi nói: “Bác đã quên mất nhà họ Hạ chúng cháu dựa vào cái gì mà lập nghiệp rồi sao? Chúng cháu làm giàu bằng cách chơi đồ cổ đó. Mặc dù cháu chỉ là tay gà mờ nhưng chỉ cần liếc mắt là biết đồ nào là thật và đồ nào là giả.”
“…”
Dương Tâm liếc qua khối ngọc rồi nở một nụ cười trên môi.
Quả đúng thật là cô gái này có năng lực phân biệt tốt, bằng mắt thường có thể nhìn thấy một một món đồ làm giả cao cấp như vậy.