Tô Yến nắm chặt điện thoại di động.
Đúng vậy, cô ta muốn làm chủ thiên hạ, nên giúp sức là chuyện đương nhiên.
Im lặng một lúc, cô ta cắn răng nói: “Được, tôi đồng ý, tôi sẽ huy động cổ thế lực, anh cũng phải đảm bảo rằng sẽ trừ khử được Dương Tâm.”
“Yên tâm đi, không phải chúng ta lên kế hoạch kỹ như vậy là vì chuyện này sao? Có cô trợ giúp, tôi chắc chắn sẽ lấy được mạng Dương Tâm.”
“Tốt.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Tô Yến siết chặt máy trong tay.
Không bỏ con tép sao bắt được con tôm Cho nên cô ta phải bỏ.
Nghĩ xong, cô ta tìm một mật mã, sau đó soạn một tin nhắn rồi gửi đi.
Cùng lúc đó.
Bên trong phòng ngủ.
Lục Gia Bách dựa vào cửa sổ, lẳng lặng nhìn ánh trăng bên ngoài.
Tay anh cầm một ly rượu vang đỏ, lắc nhẹ, con ngươi hiện lên một vẻ u ám khó hiểu.
Lúc này, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lạc Hồ vội vã đi vào.
“Không xong rồi, Tô Yến dặn dò đàn em gửi video cho Dương Tâm.”
Lục Gia Bách sửng sốt, anh có linh cảm xấu.
Video…
Chẳng lẽ là cảnh lên giường của anh và cô ta?
Chết tiệt, lúc đó cả người anh đều cảm thấy chán ghét, chỉ muốn người phụ nữ đó mau cút đi, nên anh đã quên mất điểm quan trọng đó khi cô ta với tay lấy cái áo khoác.
Nếu anh đoán không sai, nhất định trong áo khoác cô ta có cài một thiết bị quay phim, hơn nữa cái camera này còn ngắm thẳng vào giường.
Mẹ kiếp!
Nếu Dương Tâm biết, chắc chắc cô sẽ rất đau đớn.
Không được, anh muốn đi tìm cô.
Nghĩ xong, anh đi ra cửa.
Lạc Hồ thấy vậy, vội vàng nắm tay anh lại, nhỏ giọng nói: “Anh bình tĩnh một chút, nếu bây giờ anh đi tìm Dương Tâm có nghĩa là mọi công sức đều đổ sông đổ biển.
Anh không muốn bắt người chủ mưu sao, chẳng phải anh buộc Tô Yến phải sử dụng toàn bộ thế lực mà bố cô ta để lại, sau đó bắt hết tất cả sao, muốn như vậy thì anh phải nhịn.”
Nhịn một cây dao trên đầu mình hả.
Hơn nữa cây dao này còn có thể cắt từng miếng thịt của anh.
Giằng co một lúc lâu, cuối cùng Lục Gia Bách cũng chịu, nói: “Thôi, cô ấy càng đau lòng thì càng nhận được sự tin tưởng, để bọn họ mất cảnh giác, đến lúc đó tôi nhất định sẽ giết sạch.”
Lạc Hồ từ từ buông tay, cười nói: “Thật ra anh không cần lo lắng cô ấy sẽ hiểu lầm, em biết cô Dương, cô ấy rất thông minh nên sẽ không bị những chuyện này làm ảnh hưởng đâu.”
Lục Gia Bách đưa tay day day trán, thở dài: “Hy vọng là vậy. Tô Yến như thế nào rồi? Có liên lạc gì với bên ngoài không?”
Lạc Hồ: “Em đã sắp xếp người theo dõi chuyện này, cô ta đã liên lạc với bên ngoài thông qua con đường đặc biệt mà bố cô ta để lại, còn về việc đã liên lạc với ai, nói gì thì vẫn chưa thể biết được, nhưng nếu như cô ta liên lạc thêm vài lần nữa thì chúng ta có thể giải mã được sóng điện từ.”
Lục Gia Bách gật đầu: “Nhanh lên, chậm nhất là mười ngày nữa phải giải quyết xong chuyện này.”
“Được.”