Phó Đức Chính im lặng. Khoảng hai, ba phút sau, anh ta ung dung nói: “Thế thì tìm một thầy thôi miên có đạo đức nghề nghiệp là được. Ví dụ như… thầy thôi miên đứng đầu thế giới – Phiêu Diểu. Con nghe nói người này không ở một nơi cố định, tính tình thì quái gở, chưa từng liên hệ với người khác. Người giống như người này chắc sẽ không thèm để ý tới tin tức trong đầu người khác, sau đó tiết lộ ra ngoài đâu. Con cực kỳ chắc chắn về điều này.”
Bà Phó càng nhíu chặt mày hơn.
Phiêu Diểu? Người này thật sự tồn tại sao?
Nghe nói thầy thôi miên này thông thạo thuật thôi miên, hơn nữa còn biết thuật tạo mộng đã thất truyền từ lâu. Chỉ có điều tất cả những chuyện này đều là lời đồn, chưa ai từng gặp người này cả. Vì thế bên ngoài luôn cho rằng cái tên này chỉ là bịa đặt mà thôi. Mọi người nghe nhầm đồn bậy nên mới tạo ra một nhân vật như thần tiên như vậy.
“Con có thể liên hệ với người này à?”
Phó Đức Chính sờ cằm.
Anh ta không liên lạc được, nhưng có thể đi hỏi Dương Tâm. Người phụ nữ kia biết rất nhiều chuyện, chắc chắn đã từng nghe tới cái tên ‘Phiêu Diểu’ này.
“Mẹ cho con mấy hôm đi, con thử liên lạc xem. Mấy ngày tới, mẹ cũng đừng đi Hải Thành nữa, ở lại Đế Đô chăm sóc bố đi.”
Bà Phó nheo hai mắt lại. Linh Ngọc vẫn còn ở Hải Thành, nếu bà ta không tới đó, thằng nhóc này nhốt con gái bà ta vào nhà giam thì phải làm sao? Nhưng nghĩ lại, Phó Ngọc Linh đã thụ tinh nhân tạo, lại còn đang có mang. Dù có bị nhốt vào nhà giam, lúc phát hiện ra có thai thì chỉ cần nộp tiền là có thể bảo lãnh ra ngoài.
Trước mắt, chuyện của chồng bà ta quan trọng hơn. Ông ấy là chủ một gia đình, trụ cột của Nhà họ Phó.
Nếu ông Phó chết, những chính khách đối địch với Nhà họ Phó cũng sẽ vùng lên, nuốt chửng nhà bọn họ. Đây chính là chuyện quan trọng nhất, Nhà họ Phó không thể xảy ra chuyện gì được. Chỉ cần đi nhầm một bước, toàn bộ gia tộc sẽ sụp đổ.
“Được, thế thì mẹ ở lại Đế Đô. Con mau đi liên hệ với thầy thôi miên đứng đầu thế giới Phiêu Diểu đi. Cố gắng thuyết phục cô ấy tới Đế Đô của Hoa Hạ giúp bố con giải tỏa áp lực.”
“Vâng.”
Trong phòng làm việc ở một phân bộ của Ám Long, Tô Yến đẩy cửa đi vào. Thấy Lục Gia Bách đang ngồi dựa vào ghế salon nhắm mắt nghỉ ngơi, cô ta rón rén tới gần. Lúc tới bên cạnh bàn trà, Tô Yến đưa tay ra định vuốt ve khuôn mặt tuấn tú kia, kết quả lại bị một bàn tay đập ra. Một cánh tay cứng như sắt ghìm lấy cổ cô ta.
Tô Yến bắt đầu ra sức giãy dụa, không khí trong ổ bụng đang biến mất một cách nhanh chóng, áp lực khiến nước mắt chảy giàn giụa, hô hấp cũng trở nên dồn dập. Tô Yến muốn mở miệng nói, nhưng cổ lại bị bóp chặt nên không phát ra được âm thanh nào. Cô ta chỉ phát ra được mấy tiếng ‘ô ô’ rời rạc.
“Khụ khụ khụ!”
Trong giây phút đó, Lục Gia Bách thực sự đã có ý giết người. Người phụ nữ đáng chết này dám gửi ảnh hai bọn họ ở cùng một chỗ cho Tâm Tâm. Chẳng cần đoán cũng biết, cô đang rất đau lòng.
Mặc dù, anh chưa từng phản bội Dương Tâm, nhưng chỉ cần nghĩ tới cảnh cô đau lòng rơi lệ là tim anh lại nhói đau. Người con gái đó là người mà Lục Gia Bách trân trọng cả cuộc đời này. Anh nâng niu che chở cô trong lòng bàn tay, không cho phép bản thân làm Dương Tâm bị tổn thương dù chỉ một chút.