“Thanh…Thanh nó bị thương?”
Thẩm Thành càng nhăn mày chặt hơn: “Mẹ không biết cơ à?”
Dứt lời, anh ta cười tự giễu, lại nói: “Vì cục thịt trong bụng cô ta, mà mẹ còn bỏ mặc cả an nguy của con gái ruột của mình cơ mà, sao lại để ý an nguy của cháu trai mình được? Con chẳng có lời hay gì để an ủi đâu, mẹ với cô ta tự giải quyết với nhau cho ổn thỏa đi.”
Nói rồi, anh ta liếc mắt nhìn bụng của Cố Ngọc Hiểu với vẻ mặt thâm sâu rồi sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lúc này, bên ngoài truyền đến giọng nói báo cáo kính cẩn của nữ giúp việc: “Thưa bà, thưa cậu chủ, cô Dương đến ạ.”
Thẩm Thành cau mày lại, bên ngoài còn nguy hiểm như thế, ai cho phép cô chạy lung tung thế?
Lâm Vũ Loan tức tối vô cùng, trong đầu lại văng vẳng lời nói mà Thẩm Thanh Vi đã nói với bà ấy trước đó.
Thanh Vi nói, Dương Tâm có ý định tác hợp Thẩm Thành với con ả đê tiện của gia tộc Hải Nhân kia, vậy nên mới liên tục bôi nhọ Ngọc Hiểu, giật dây anh ta xóa sạch thai nhi trong bụng Ngọc Hiểu.
Bà ta tin lời này.
Bởi vì Hải Cẩn là đồ đệ của Dương Tâm, cô có giúp đồ đệ mình cũng chẳng có gì đáng trách.
Nhưng chẳng lẽ cô không biết Ngọc Hiểu đang mang máu mủ nhà họ Thẩm ư?
Thẩm Thành bảo vệ cô như thế, rốt cuộc cô đang mưu tính chuyện gì? Mà đi giật dây anh trai mình xóa sạch đứa cháu đang trong bụng chị dâu tương lai.
Cũng chỉ vì muốn giúp đỡ đồ đệ mình đạt được mục đích, vậy nên hàm oan mẹ con Cố Ngọc Hiểu?
“Lại là nó, con chân trước vừa về nhà, nó lập tức đuổi theo sau lưng. Xem ra Thanh Vi nói không sai, con thật sự đã bị nó làm cho mờ mắt rồi.”
Dứt lời, bà ấy sải bước đi ra cửa: “Mẹ phải xuống chất vấn cái thứ vô lương tâm đấy.”
Thẩm Thành không ngăn cản.
Tâm Tâm đi về hẳn cũng đã cân nhắc cẩn thận rồi, để mẹ xuống gặp cô một lần cũng tốt.
Trong phòng khách.
Lâm Vũ Loan nổi giận đùng đùng xông vào.
“Dương Tâm, tao nói cho mày biết, tao không cho đồ đệ của mày mà gả vào nhà họ Thẩm đâu, mày hết hy vọng đó đi.”
Dương Tâm khoanh tay miễn cưỡng dựa vào trước cửa sổ sát đất, trên môi là nụ cười không mặn không nhạt.
Bà già này phải trừng trị mạnh tay một phen, đả kích một hồi mới thông não ra được.
Nếu không cứ tiếp tục hồ đồ thế này thì nhà họ Thẩm xảy ra chuyện lớn mất.
Tuy cô cũng chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với cái nhà này cho cam, thậm chí còn chẳng thèm về nhận tổ quy tông.
Nhưng hiện giờ Thẩm Thành là gia chủ nhà họ Thẩm, nếu để xảy ra tranh chấp nội bộ thì cuối cùng người phải lo nghĩ vẫn là anh ta.
“Đứa bé trong bụng Cố Ngọc Hiểu không phải con cháu nhà họ Thẩm.”
Cô nói thẳng luôn ngay từ đầu, cũng mặc kệ Lâm Vũ Loan có thể chấp nhận nổi hay không.
Và thực tế là, Lâm Vũ Loan không tài nào chấp nhận nổi, sững sờ nhìn cô một hồi lâu vẫn chưa có phản ứng gì.
Dương Tâm còn bổ sung thêm: “Người xảy ra quan hệ đêm đó với Thẩm Thành không phải Cố Ngọc Hiểu mà là đồ đệ của tôi – Hải Cẩn. Nói ra thì chắc bà Thẩm cũng nghe nói tin đồ đệ tôi mang thai rồi nhỉ, đứa trẻ cô ấy đang mang mới là con cháu nhà họ Thẩm. Cố Ngọc Hiểu chẳng qua chỉ là một kẻ thay thế mạo danh mà thôi.”