Thẩm Thanh Vi vùi đầu vào ngực Lâm Vũ Loan khóc sướt mướt: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ đuổi con ra khỏi nhà họ Thẩm đi, bây giờ ở bên ngoài đang đồn ầm lên rằng con là con hoang do Trần Thục Quyên sinh ra, bọn họ nói con là thứ dơ bẩn. Con lo rằng nếu con tiếp tục ở lại nhà họ Thẩm thì sẽ hủy hoại thanh danh của nhà họ Thẩm mất thôi!”
Thẩm Thanh Vi là một người thông minh, cô ta biết cách tỏ ra yếu đuối, biết cách giả vờ đáng thương. Cô ta khóc lóc như vậy đã khiến cho trái tim của Lâm Vũ Loan tan nát cả rồi, dù sao cũng là đứa con gái do mình nuôi lớn, từ trước đến nay cũng yêu thương nó từ tận trong xương tủy, làm sao có thể thờ ơ cho được?
“Thanh Vi, sao con lại nghĩ như vậy cơ chứ? Chính vì hiện tại là thời điểm khó khăn nhất, cả nhà sẽ càng che chở con hơn, làm sao lại có chuyện đuổi con ra khỏi nhà được chứ? Con đừng khóc, cũng đừng nói mấy lời ngốc nghếch kia nữa nhé! Nếu như lúc trước mẹ biết được Thẩm Thành sẽ vạch trần chuyện này trước mặt nhiều phóng viên như thế, thì cho dù có phải đánh nó ngất xỉu rồi nhốt trong nhà mẹ cũng sẽ không cho phép nó làm bừa như thế đâu!”
“Nhưng chuyện đã xảy ra mất rồi.” Thẩm Thanh Vi nức nở nói.
“Đúng vậy, chuyện đã xảy ra rồi, cho nên con càng phải mạnh mẽ để đối mặt, bọn họ thích nói thì cứ mặc kệ cho bọn họ nói, con cũng chẳng mất miếng thịt nào, con đau lòng làm gì?”
“Nhưng mà…”
“Ngoan, sẽ ổn thôi, rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thỏa thôi mà.”
Thẩm Thanh Vi vùi trong ngực Lâm Vũ Loan, dò hỏi: “Mẹ, mẹ sẽ đồng ý cho Dương Tâm trở về nhận tổ quy tông sao?”
Lâm Vũ Loan có chút do dự.
Trải qua chuyện này, bà ấy đã hiểu ra rất nhiều chuyện, trong tiềm thức cũng đã thừa nhận Dương Tâm là con gái, bà ấy có thể nói đồng ý sao?
Thấy Lâm Vũ Loan do dự, sắc mặt Thẩm Thanh Vi đột nhiên trầm xuống.
‘Bà già này vẫn quá mềm lòng, quả nhiên là mẹ con gắn bó, máu mủ tình thân đúng là không thể dứt bỏ được!’ Nếu đã như vậy thì cũng đừng trách cô ta lòng dạ độc ác!
Cô ta đã nghĩ ra một biện pháp rất tuyệt vời, một biện pháp khiến bà già này hoàn toàn căm hận Dương Tâm. Chẳng hạn như làm cho Cố Ngọc Hiểu sảy thai, sau đó lại vu oan giá họa cho Dương Tâm!
‘Nhìn dáng vẻ mong đợi cháu trai ra đời của bà già này, nếu như biết Dương Tâm vì đồ đệ của mình mà hại Cố Ngọc Hiểu sinh non thì tám phần mười là bà ta sẽ lao đến xé xác cô ta ra cho mà xem! Ừ, cứ làm như thế đi!’ “Mẹ, thật ra mẹ để Dương Tâm trở về cũng là chuyện thường tình thôi, dù sao thì cô ấy cũng là con gái ruột của mẹ, con sẽ chung sống hòa bình với cô ấy mà.”
Lâm Vũ Loan khẽ thở dài một tiếng: “Cho dù mẹ có bảo con bé trở về thì cũng chưa chắc là nó sẽ trở về đâu, cứ để đó xem thế nào đã!”
Nói xong, bà ấy đứng dậy đi về phía cầu thang, nói: “Mẹ lên lầu xem tình hình của chị dâu con thế nào đã, con đừng suy nghĩ nhiều, khoảng thời gian này cố gắng đừng đi ra ngoài, cứ ở nhà chơi với chị dâu con đi.”
“Vâng ạ.”
Lâm Vũ Loan vừa đi, điện thoại di động trong tay Thẩm Thanh Vi đã reo lên. Cô ta liếc mắt nhìn, là tin nhắn của Trần Thục Quyên gửi đến: ‘Tô Yến đã thành công rồi, Lục Gia Bách đã mất đi toàn bộ phần ký ức có liên quan đến Dương Tâm. Đợi thêm mấy ngày nữa Lục Gia Bách trở về là con có thể thay thế Tô Yến ở bên cạnh cậu ta rồi. Về phần có thể khiến cậu ta yêu con hay không, vậy thì phải xem thủ đoạn của con như thế nào rồi!”
Trong lòng Thẩm Thanh Vi vô cùng mừng rỡ.
‘Mất trí nhớ sao? Quên Dương Tâm rồi sao? Ha ha, thật tốt quá!’ Cô ta cực kỳ nóng lòng muốn nhìn thấy dáng vẻ đau đớn và tuyệt vọng của Dương Tâm, nhất định là sẽ vô cùng đặc sắc.
Trước cổng nhà cũ của nhà họ Lâm.
Trần Nhiên đứng bên ngoài hả họng chửi ầm lên, câu nào câu nấy đều mang ý tứ chỉ trích.
Mấy lần Trần Uyên muốn lao ra ngoài nói lý lẽ với anh ta, nhưng đều bị quản gia cản lại: “Mợ chủ, cậu chủ đã hạ lệnh không cho cô ra ngoài gặp anh trai cô, cậu ta đã mất kiểm soát rồi.”
Trần Uyên rưng rưng nước mắt nhìn bà ấy, hét lên: “Chẳng lẽ cứ để anh ta chửi bới Lâm Thanh như vậy sao?”
Quản gia không lên tiếng, chỉ yên lặng chặn ở cửa ra vào.