“Vâng.” …
Ở bùng binh ngay giao lộ.
Một tiếng phanh khẩn cấp vang lên.
Hải Cẩn vô thức nhíu mày: “Chuyện gì thế? Sao lại đột ngột thắng lại?”
“Cô hai, phía trước có mấy chiếc xe chặn đường.” Tài xế vừa nói xong, cửa kính xe đã bị người ta gõ vào.
Cửa mở ra, cô ấy lập tức nhìn thấy một tên bảo vệ mặc đồ đen.
“Cô Hải, cậu chủ nhà tôi mời cô qua.”
Hải Cẩn biết người bảo vệ đồ đen kia, anh ta là bảo vệ của Thẩm Thành.
Cậu chủ trong miệng anh ta chắc hẳn là Thẩm Thành.
Người đàn ông đó chẳng bao giờ chủ động đến tìm cô, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?
Không!
Anh ta tìm cô ấy chắc chắn có chuyện.
Chẳng lẽ chuyện tối hôm qua bị phơi bày rồi, anh ta đã điều tra ra được cô ấy hạ dược anh ta sao?
Nhận định như vậy, cô ấy túm chặt gấu váy, dùng giọng nói nhẹ nhàng hết mức có thể: “Thật có lỗi, tôi đang rất vội, xin các anh hãy thả tôi qua.”
Người đàn ông áo đen làm ngoảnh mặt làm ngơ, hướng cô làm tư thế mời, ý tứ không cần nói cũng biết.
Hải Cẩn cắn chặt răng.
Bây giờ cô ấy không có đủ người, cưỡng chế xông qua chắc chắn không được.
Cho nên…
“Tôi sẽ sang nói với anh Thẩm vài câu, anh phải ở lại trong xe đợi.”
“Được.”
Hải Cẩn đẩy cửa xe ra, lập tức đi thẳng đến chỗ chiếc xe đậu cách đó không xa.
Khi đến gần hơn, một người đàn ông áo đen khác mở cửa xe ra sẵn.
Cô ấy do dự vài giây, sau đó chui vào sau xe.
“Tìm tôi làm gì?”
Cô ấy sợ nhìn anh ta nhiều vài lần, sau đó sẽ không nỡ buông tay nữa.
Có trời biết cô ấy phải dùng bao nhiêu can đảm mới dám ra quyết định này, cho nên tên đàn ông này có thể nào đừng lắc lư trước mặt cô ấy nữa không, khơi gợi sự nổi loạn của cô ấy sao?
Thẩm Thành khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Đều là người quen cả, tôi tiễn em một đoạn đường. Trở về gia tộc rồi, nếu gặp gì khó khăn cứ gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức giúp em.”
“Không cần.”
Thật sự không cần.
Có sư phụ, có sư tổ, còn có anh Lâm Thanh trợ giúp, không tới phiên anh ta.