Nói xong, anh ta nhanh chân xông tới, định trút hết tất cả sự tức giận lên người Trần Uyên.
“Có phải trong bụng mày đang mang thai đứa con của thằng chó đó đúng không? Được, trước tiên để tao sẽ đạp chết nó, chặt đứt tất cả hi vọng của mày.”
Trong lòng Trần Uyên hoảng sợ, vội vàng lùi về phía sau.
Cô không nghĩ đến bệnh điên của Trần Nhiên lại nghiêm trọng như thế, vốn còn định nói chuyện nghiêm túc với anh ta một chút, cho anh ta một khoản tiền để cho qua chuyện, để anh ta đừng làm loạn nữa.
Thật không nghĩ rằng anh ta lại xuất hiện ý nghĩ muốn giết người.
Cái thai trong bụng cô chính là cháu ngoại của anh ta đó.
“Trần Nhiên, anh thật sự hết thuốc chữa, hết thuốc chữa rồi.”
Trần Uyên lùi về mấy bước, cuối cùng hai chân vấp vào nhau, mạnh mẽ ngã xuống đất.
Trần Nhiên đã xông đến trước mặt cô, giơ chân lên chuẩn bị đạp vào bụng cô.
Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, phía sau đột nhiên có một bàn tay nhô ra, túm lấy quần áo sau lưng anh ta ném ra ngoài.
Một giây sau, mấy người vệ sĩ xông lên, đè anh ta xuống đất.
Lâm Thanh vội vàng đi xem tình hình của Trần Uyên, thấy cô ôm bụng dưới, đau đến nỗi cả người chảy mồ hôi, sắc mặt đột nhiên chìm xuống.
“Quản gia, gọi điện thoại cho phòng y tế, bảo bọn họ chuẩn bị.”
Nói xong, anh ôm ngang cô lên, nhanh chân đi vào trong nhà.
Giọng nói tràn đầy ác độc của Trần Nhiên truyền đến từ phía sau: “Lâm Thanh, mày sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn thôi, nghiệt chủng trong bụng cô ta không giữ được đâu.”
Hai hàng nước mắt liên tục rơi xuống từ khóe mắt, Trần Uyên ráng chống đỡ cơ thể đau đớn của mình, choàng qua vai Lâm Thanh, hét với Trần Nhiên: “Tình nghĩa anh em giữa hai chúng ta đến đây là kết thúc, sau này coi như là người dưng nước lã, cho dù anh chết trên đường cái, tôi cũng không dao động một chút nào, càng không nhặt xác thay anh.”
Trần Nhiên lại bắt đầu chửi bới, nhưng Trần Uyên không muốn tiếp tục nghe nữa, chậm rãi khép hai mắt lại, bất tỉnh trong vòng tay của Lâm Thanh.
Dương Tâm biết được Trần Uyên có dấu hiệu sinh non thì vội vàng chạy đến.
Chờ sau khi nhìn thấy tình hình cụ thể, trên mặt cô hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc.
Sợ là không thể giữ được cái thai này rồi.
Bị thương trong tình huống cực kỳ đau buồn, lại thêm trong lòng có khí huyết ứ đọng, cực kỳ nguy hiểm.
Lâm Thanh không nói gì nhiều, chỉ buông ra một câu: “Dưới tình huống không làm tổn thương đến người mẹ, nếu có thể giữ được thì giữ, không giữ được thì bỏ đi!”
“…”
Trụ sở chính của Ám Long, trong điện chính.
Tô Yến bỏ ra thời gian hai ngày để dò xét, sau đó, cô ta hoàn toàn khẳng định rằng Lục Gia Bách đã mất trí nhớ.
Thật ra, nói là mất trí nhớ thì cũng không đúng cho lắm, bởi vì anh nhớ rõ tất cả mọi người và mọi việc, ngoại trừ Dương Tâm.
Trong phòng làm việc, Tô Yến thấy Lục Gia Bách uống hết chén canh mình bưng lên thì trong lòng cảm thấy cực kỳ vui vẻ. Mấy ngày nay, Lục Gia Bách không hề biểu hiện chút cảm xúc chán ghét nào với cô ta cả, cho nên cô ta nghĩ, có khi nào anh đã thích cô ta rồi không? “Anh cứ bận việc của anh đi, em ra ngoài trước đây.”
Trong lúc xoay người, cô ta cố ý vung tay áo một cái, khiến tấm hình giấu ở bên trong rơi ra. Đó là một tấm hình chụp riêng của Dương Tâm.
“Cô làm rơi đồ kìa.”