**********
Chương 241: Lại là bút tích của em sao?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Mày im miệng đi.”
Bà Lục nằm trong lòng bố Lục không biết đã tỉnh lại từ khi nào, vẻ mặt u ám trừng mắt nhìn Dương Nhã, tức vì không thể nuốt sống cô ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người phụ nữ ngu xuẩn này, thành công thì không thấy mà thất bại thì có thừa.
Bà ta đã rất vất vả để Gia Bách mở miệng hỏi cưới cô ta, nhưng kết quả thì sao?
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Một đám cưới thế kỷ tốt như thế, vậy mà lại bị cô ta phá hoại như vậy.
Trước mắt bao người, để một người đàn ông xa lạ đè ép, tuy rằng không có xảy ra quan hệ thật, nhưng điều này đủ để làm mắt hết mặt mũi Lục thị của bà ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Nhã bị bà ta gào vào mặt như vậy, bắt đầu tỉnh táo lại, rưng rưng nước mắt nhìn bà Lục, nghẹn ngào nói: “Bác, bác ơi, cháu cũng bị người ta hãm hại, bác nhất định phải làm chủ cho cháu.”
Bà Lục vừa định mở miệng quát lớn, lúc này, cửa phòng trang điểm lại được đẩy ra, Lục Gia Bách từ bên ngoài bước vào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Nhã nhìn thấy anh, trong nháy mắt tất cả sự uất ức liền tuôn ra, giãy dụa khỏi vòng tay của Tôn Bích Như, rồi đứng dậy nhào về phía anh.
“Gia Bách, có người muốn hại em, bọn họ ghen tị với em, cho nên mới dùng cách thức đê tiện này ném nước bắn cho em, anh đừng hủy bỏ hôn lễ, đừng hủy bỏ hôn lễ có được không?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
A Khôn đi ra từ phía sau Lục Gia Bách, ngăn cản Dương Nhã, cười nói: “Cô hai Dương, Tổng giám đốc Lục còn phải xử lý khách khứa và phóng viên bên ngoài, cô đừng quán lấy anh ấy nữa.”
“Xử lý khách khứa sao?” Dương Nhã kinh ngạc nhìn Lục Gia Bách, vừa khóc vừa nói: “Gia Bách, anh thật sự muốn hủy bỏ hôn lễ sao? Em đã mong đợi ngày này rất lâu rồi, nếu anh hủy bỏ đám cưới như vậy, chẳng phải em sẽ trở thành trò đùa của toàn bộ Hải Thành sao.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Gia Bách liếc nhìn cô ta một cách kì dị, khóe môi cong lên một vòng cung như đang cười, anh nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện lớn như vậy, cô còn muốn tiếp tục hôn lễ sao?”
Nói xong, ánh mắt của anh liếc một vòng trên người bố Dương, lại nói thêm: “Tôi không sao cả, chỉ sợ ông không chịu nỗi đả kích tiếp theo, cũng sợ nhà họ Dương các người không chịu nổi biến cố phía sau.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bố Dương cả người run rấy, ông nhìn thấy từ sự tàn ác vô cực từ trong ánh mắt của Lục Gia Bách, giống như đang cảnh cáo.
Trực giác nói với ông rằng hôn lễ này hẳn là đã kết thúc ở đây, nếu tiếp tục tổ chức, e là sẽ bị vạch trần nhiều thứ hơn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Dương Nhã giãy dụa cố gắng thoát khỏi sự kìm chế của A Khôn, cầu xin Lục Gia Bách: “Em không sợ, em không sợ đối mặt với những lời bàn tán dị nghị của đám người đó, Gia Bách, em muốn gả cho anh, hôm nay, chúng ta hãy hoàn thành hôn…”
Không đợi cô ta nói xong, bố Dương liền xen vào: “Chuyện đã đến nước này, hôm nay cũng chỉ có thể hủy hôn lễ, chúng ta vẫn nên bàn bạc một chút về việc giải thích với khách khứa và phóng viên bên ngoài đi. “
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Bồ à.” Dương Nhã mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn bố Dương với ánh mắt khó tin, run run nói: “Bố, sao bố lại đồng ý hủy hôn lễ, bố, bố có phải là ông già hồ đồ hay không?”
Vừa nghe lời này, sắc mặt bố Dương đột nhiên trầm xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Ông nghiêng đầu nhìn về phía Tôn Bích Như ở một bên, lạnh lùng nói: “Con gái bà bị đả kích quá lớn, đã bắt đầu nói chuyện vớ vẫn, bà vẫn nên dẫn con bé xuống nghỉ ngơi một chút, dạy bảo lại con bé cho đàng hoàng đi.”
Ôn Bích Như không nói gì, chậm rãi đứng dậy khỏi sô pha. Thong thả đi tới trước mặt Dương Nhã, cứng rắn nói: “Nhã Nhã, đi theo mẹ đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi một lát đi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Không.” Dương Nhã ra sức phản kháng, khàn giọng kiệt sức nói: “Đây là cơ hội duy nhát để con được gả vào nhà họ Lục, nếu bỏ qua, đời này con không còn hy vọng gả vào gia đình danh giá, bố mẹ cũng đừng ngăn cản con, ai ngăn cản con chính là kẻ thù, kẻ thù của con.”
Sắc mặt Tôn Bích Như trầm xuống, không cần hỏi thêm sự đồng ý của cô ta nữa, trực tiếp nói với A Khôn: “Làm phiền cậu kéo con bé ra ngoài giúp tôi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Sau đó, bà ta túm lấy một cánh tay khác của Dương Nhã, kéo cô ta rời khỏi phòng trang điểm.
Sau khi Dương Nhã đi, Bố Lục mở miệng hỏi: “Chuyện này cậu định xử lý như thế nào?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Gia Bách gật đầu nói: “Hôn lễ đã phát sóng trực tiếp, chuyện xảy ra trong phòng tiệc mọi người đều đã biết hết, cho nên không cần phải suy nghĩ về việc hậu quả nữa, tuyên bố với khách mời về việc hủy bỏ hôn lễ là được.”
“Gì cơ?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bà Lục vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Gia Bách, run rầy hỏi: “Bên ngoài, bên ngoài đều biết về vụ bê bối này rồi sao? Tất cả bọn họ đều biết chuyện của cô dâu với người đàn ông khác ở hiện trường đám cưới? Vậy chẳng phải là Lục thị chúng tôi mắt hết danh dự hay sao?”
Lục Gia Bách liếc nhìn bà ta một cái, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Toàn bộ quá trình phát sóng trực tiếp hôn lễ là do mẹ sắp xếp, phòng yến tiệc đã xảy ra chuyện gì, bên ngoài chắc chắn cũng đã biết rồi.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lời này của anh… Chẳng khác gì nói ‘đó là các người tự chuốc vạ vào thân”.
Bà Lục nghe xong, chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì đó đâm thủng, cổ họng nghẹn một ngụm buồn bực không nói nên lời, hai mắt lảo đảo lại một lần nữa ngắt xỉu.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lục Gia Bách nói với bố Lục và bố Dương: “Còn phải làm phiền hai vị đi ra ngoài xin lỗi các vị quan khách, ông hãy nói hỉ nương vì chịu đả kích quá lớn, tâm trạng rất không ổn, lễ cưới hôm nay không cách nào tổ chức như bình thường, chúng ta chọn thời gian khác gặp lại.”
Bồ Lục gật gật đầu, đứng dậy khỏi sô pha, nói: “Được, khách khứa bên ngoài cứ giao cho chúng tôi, cậu đích thân đi điều tra rốt cuộc là ai động tay động chân trên người Dương Nhã, phá hủy hôn lễ này. “
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Được.”
Phòng yến tiệc.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Thẩm Thành kéo Thẩm Thanh Vi đến khu nghỉ ngơi bên ngoài, tùy tiện mở một cánh cửa chui vào.
Vào đến trong phòng, anh ta ném Thẩm Thanh Vi lên sô pha, trầm giọng hỏi: “Đây lại là bút tích của em sao?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Anh có ý gì vậy? Em nghe…” “Nói đi.” Thẩm Thành lạnh lùng liếc qua cô ta, nghiêm túc nói: “Đừng coi anh là kẻ ngốc dễ lừa gạt, em cho rằng em điều động thế lực gia tộc làm ra chuyện này thì anh không thể điều tra ra sao? Thẩm Thanh Vi, em đừng quên bây giờ nhà họ Thẩm do anh làm chủ. “ Thẩm Thanh Vi giãy dụa đứng dậy, ngửa đầu nhìn gương mặt tuần tú tràn ngập sự tức giận của anh cả, bướng bỉnh nói: “Em muốn cái gì sao, anh hẳn là rõ ràng hơn bắt cứ ai, bảy năm, em vẫn luôn nhẫn nhịn, vốn cho rằng thời gian có thể giết chết con đàn bà Dương Nhã kia, nhưng sự thật chứng minh em quá ngây thơ, anh có biết tâm trạng của em khi biết Gia Bách chuẩn bị cưới Dương Nhã là như thế nào không? Em chỉ hận không thể lập tức bay về Hải Thành giết chết cô ta. “ Gân xanh trên trán Thẩm Thành đột nhiên nổi lên. “Hay lắm, em cũng đủ lông đủ cánh rồi, anh nói cho em biết, Lục Gia Bách chuẩn bị tự mình điều tra chuyện này, tốt nhất em nên cầu nguyện mình không để lại dấu vét gì.” Sắc mặt Thẩm Thanh Vi trắng bệch. Cô ta theo bản năng vươn tay túm lấy góc áo Thẩm Thành, làm nũng nói: “Anh hai, anh sẽ giúp em đúng không?” “Nó sẽ giúp con.” Cửa phòng nghỉ được đầy ra, Lâm Vũ Loan từ bên ngoài đi vào, “Con là em gái duy nhất của nó, nó không giúp cô thì giúp ai chứ?” Thẩm Thành nhíu mày, có chút không vui nhìn mẹ.
“Mẹ dung túng con bé như vậy, sẽ khiến cho con bé càng ngày càng xấu tính hơn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Quyết khẽ cười: “Không dung túng con bé, chẳng lẽ muốn đầy con bé ra nói với những vị quan khách kia rằng thủ đoạn xấu xa bỏ thuốc kích thích cho cô dâu đó chính là do con gái của nhà họ Thẩm làm ra hay sao?”
Thẩm Thành nghẹn ngào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Vũ Loan khoát khoát tay, lạnh lùng nói: “Đi đi, giúp em gái con thu dọn tàn cục, mẹ tuyệt đối không cho phép bắt cứ kẻ nào điều tra ra con gái mẹ, hiểu chứ?”
Thẩm Thanh Vi cười đắc ý.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô ta là tiểu thư cành vàng lá ngọc của nhà họ Thẩm, cho dù đâm thủng trời, mẹ cũng sẽ che chở cho cô ta.