Phản ứng này, có chút quá khích rồi.
Lâm Thanh liếc mắt nhìn cô ta, mặc dù Ám Long là một tổ chức mà khiến cho mọi người nghe tên thôi đã sợ vỡ mật, nhưng cô ta cũng không nên quá khích như này.
Không đúng.
Trong chuyện này chắc chắn có một bí mật gì đó mà mọi người không biết.
“VWy Vy, nói cho anh biết, có phải em có liên quan gì đến tổ chức này không?”
“Không.” Hải Vy vội lắc đầu: “Em, làm sao em có thể liên quan đến tổ chức này được? Anh Lâm Thanh, nếu anh có gì muốn nói thì cứ nói đi, không cần thận trọng đâu.”
Nói xong, cô ta cầm chiếc cốc trên tủ lên và bắt đầu uống.
Lâm Thanh càng cảm thấy khó hiểu khi thấy phản ứng của cô ta.
Tuy nhiên, anh ta không hỏi thêm câu nào nữa, anh ta quay đầu lại và nói: “Lạc Hồ rất có thể là người đứng đầu tổ chức này.”
Ly nước trượt khỏi tay Hải Vy, rơi xuống chăn bông, và nó ngay lập tức làm ướt một vùng chăn rộng lớn.
“Không, em xin lỗi, em bị trượt tay.”
Khi cô ta nói, cô ta bắt đầu lau vết nước trên giường một lần nữa, nhưng khi cô ta chạm vào bàn tay bị thương của mình, khiến cô ta hét lên một tiếng “á”.
Lâm Thanh không ngốc, nhìn cô ta kích động như vậy, làm sao có thể không đoán được?
Có vẻ như anh ta phải đích thân điều tra xem gia tộc Hải Nhân có liên quan gì đến tổ chức Ám Long.
“Anh đã nhờ người giúp việc đến thay chăn bông cho em, em đừng cử động nữa, cẩn thận em lại bị thương ở cánh tay.”
Lời nói vừa dứt, anh ta đứng dậy và định rời khỏi.
Hải Vy nhanh chóng vươn bàn tay không bị thương nắm lấy cánh tay của anh ta, lo lắng nói: “Lâm, anh Lâm Thanh, nếu như Lạc Hồ là người đứng đầu của Ám Long, vậy, vậy anh đừng tiếp tục điều tra nữa, chúng ta không thể động đến tổ chức đó, không động đến được.”
Nói đến cuối cùng, thì giọng điệu của cô ta như cầu xin.
Lâm Thanh thở dài trong lòng xoa dịu: “Được được được, anh sẽ không điều tra, không điều tra, em đừng kích động.”
Không điều tra là không thể nào.
Anh ta phải tìm ra lý do tại sao Lạc Hồ lại tiếp cận Hải Vy vào thời điểm đó, và tại sao cô ta lại bỏ đi một mình sau khi mang thai.
Ngôi nhà cũ của gia đình họ Thẩm.
Lâm Vũ Loan nhìn con gái không vui, gọi cô ta máy lần mà không được đáp lại, bà ấy không kìm được mà đưa tay ra lay lay cô ta.
“Con bị sao vậy?”
“Hả?” Thẩm Thanh Vi đột nhiên định thần lại: “Không, không sao đâu, mẹ, mẹ vừa nói gì vậy?”
Lâm Vũ Loan khẽ thở dài, nhàn nhạt nói: “Qua điều tra của mẹ những ngày này, mẹ phát hiện ra rằng, bây giờ Lục Gia Bách đang yêu Dương Tâm. Thanh Vi, hay là con buông tay đi, chúng ta hãy quay trở lại Lâm An, sẽ có nhiều thanh niên ưu tú cho con lựa chọn.”
Quay về Lâm An?
Không!
Cô ta không thể quay lại.
Người nhà họ Dương đã biết rằng Dương Tâm không phải là người của nhà họ Dương.
Nếu họ gây rắc rối gì với Dương Tâm, người phụ nữ đó nhất định sẽ tìm mọi cách để điều tra những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Điều gì sẽ xảy ra với cô ta ngay cả khi cô ta quay trở lại Lâm An?
Một khi bí ẩn về thân thế của cô ta được phơi bày, nhà họ Thẩm làm sao có thể chịu đựng được đứa con rơi không có quan hệ huyết thống như cô ta?
Cô ta không thể đi.
Dương Tâm và cô ta, chỉ có thể có một người được sống, nếu cô ta không muốn chết, thì cô ta chỉ có thể giết chết ả tiện nhân đó.
“Mẹ, buổi sáng bác Lục gọi điện cho con và nói rằng bác Lục gái đã cháp nhận rồi, họ đồng ý rằng nhà họ Lục và nhà họ Thẩm kết thành thông gia, mẹ gọi điện cho bố, nói bố đến Hải Thành một chuyến, được không?”
Lâm Vũ Loan sửng sốt, cau mày nhìn cô ta: “Những gì con nói là sự thật sao? Lục Quốc Đông…ông ấy và nhà họ Lục thật sự sẽ kết thông gia với nhà họ Thẩm sao?”
“Vâng, con quyết định rồi, quyết định rồi, nên mẹ đừng ép con trở về Lâm An, được không? Nếu không phải là Gia Bách, con thà không bao giờ lấy chồng.”