Thẩm Thành vô cùng thông minh, vừa nghe cô nói vậy, anh ta lập tức hiểu ý cô.
Không phải xin anh như vậy là muốn anh để cô đứng dưới lưỡi dao của người khác sao, anh làm sao làm vậy được chứ.
Nếu như con bé này xảy ra chuyện gì thì sao, thì mấy tên đàn ông cao to như bọn họ sống có ích gì nữa, có thể cùng cô đi tìm cái chết một thể luôn.
“Bọn anh có thể nghĩ ra cách khác để phơi bày kẻ đâm sau lưng ra ngoài ánh sáng, thực ra thì em không cần phải xông pha một thân một mình, Tâm Tâm, em phải bảo vệ bản thân thật tốt, cái mạng này của em liên quan tới sống chết của mấy người đàn ông đấy.”
Dương Tâm thấy hơi bất đắc dĩ, cô hiểu rõ Thẩm Thành nói vậy là có ý gì.
Nếu như cô chết thì những người mến mộ cô sợ rằng đời này chẳng có ngày nào trôi qua hạnh phúc.
Nhưng chẳng phải cơ hội và nguy hiểm cùng song song tồn tại sao?
Nếu như cô không ra mặt, sao có thể đưa tên đầu sỏ phía sau ra ngoài ánh sáng đây?
Bây giờ cái mạng này của cô có thể vạch trần đối phương, nếu không thì sẽ kéo dài như vậy mãi.
Cô không muốn đâu.
Lục Gia Bách bị nhốt ở trụ sở chính nửa bước khó đi, cô thật sự không muốn hao tốn thêm nữa.
Được rồi nói cô không có tiền đồ cũng được, cô chính là đứa không có tiền đồ đấy, chỉ vì một người đàn ông mà đánh mất đi cả chừng mực của chính mình.
Nhưng không có cách nào khác cả, ai bảo cô đã yêu người đấy tới tận xương tủy rồi chứ?
Cô hít sâu một hơi rồi cắn răng nói: “Anh à hôm nay lần này em không thể không đi, anh nói không sai, nếu như em không đồng ý lời đề nghị của mẹ anh, thì tình mẹ con em và bà ấy sẽ hoàn toàn rạn nứt, nhân sinh trên đời, không phải chuyện gì cũng được như ý đến chính mười phần, chỉ có ba mẹ là không thể bất hiếu.”
Thẩm Thành bị cô chọc giận tới mức bật cười: “Không phải em lại muốn kiếm cớ gì đấy chứ, vừa rồi còn nói không quan tâm đấy, nháy mắt đã đổi ý rồi à, đấy là lý do mỗi khi nghe em nói chuyện chỉ nên nghe ba phần.”
Dương Tâm cười cười nhìn anh ta, toét miệng nói: “Em ở trước mặt Lục Gia Bách lúc nào cũng chơi xấu như vậy đấy, em không biết đâu anh là anh của em, anh đồng ý đi được không?”
Nói xong cô đưa tay ra ôm lấy cánh tay anh, lay lay không ngừng, dáng vẻ mang mười phần làm nũng.
Thẩm Thành tự thấy năng lực quyết đoán của mình rất tốt, nhưng cũng chẳng qua nổi dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Thứ nhất phải phái một đoàn xe theo sau, thứ hai, anh cùng đi với em có đồng ý không?”
Dương Tâm định nói ‘Điều thứ hai có thể chấp nhận được, nhưng mà điều thứ nhất thì vẫn nên bỏ đi.’ Nhưng mà ánh mắt nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thành phía sau trầm xuống, lại vội vã chuyển lại đề tài: “Được, anh đưa ra yêu cầu nào em cũng đồng ý.”
Hai mươi phút sau Lâm Vũ Loan tới khu điều trị.
Trong giây phút khi bà ấy nhìn thấy Dương Tâm, không nói hai lời, kéo tay cô ra ngoài.
“Ngọc Hiểu động thai, đứa nhỏ khó giữ được, ý thuật của cô cao siêu vậy tới xem con bé một chút.”
Dương Tâm nhíu mày, khóe môi cong lên một nụ cười tà ác.
“Tôi nhớ rõ Trầm phu nhân vẫn luôn không muốn tôi bước chân vào cửa nhà họ Trầm nửa bước, không đồng ý cho tôi quay về nhận tổ quy tông, tại sao tôi phải như đang mỏi mắt mong chờ để tới đó, bà nghĩ tôi là người không có tự trọng à?”
Lâm Vũ Loan đưa tay túm hai lần, nhưng không kéo được cô đi, chậm rãi thu tay lại nhìn cô, cau mày nói: “Chẳng lẽ cô muốn trơ mắt nhìn đứa con của anh cả mình không còn nữa sao? Nó thương yêu cô như vậy, con của nó cũng chính là cháu của cô.”
Dương Tâm cười lạnh một tiếng: “Bây giờ bà lại ở đây nói chuyện máu mủ ruột thịt với tôi? Trước kia lúc đuổi tôi ra khỏi nhà bà có nghĩ tới cảm nhận của tôi không?”
“Cô…”