Mục lục
Truyện Đóa Hồng Đầy Gai Và Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 606


Bên ngoài biệt thự nhà họ Trần.


Dương Tâm nhướng mày nhìn Phó Đức Chính cả người đang mặc đồ nhung đứng dựa vào thân xe, cười nói: “Đám ruồi muỗi kia bâu đầy chỗ này một ngày chết cũng không chịu đi. Anh lại đến lúc này, bọn họ lập tức rút hết, đúng là nhà làm quan có sức uy hiếp lớn mà.”


Phó Đức Chính nhếch môi mỏng cười như không cười nói: “Tôi đoán chỉ lát nữa bọn họ sẽ viết xằng bậy trên báo, nói tôi và cô có chuyện mờ ám, cho nên hôm qua tôi mới là hôn quân làm chuyện hồ đồ, tin lời nói quỷ quái của cô, hai kẻ cùng nhau nghi ngờ năng lực của bậc thầy Trì Mộ.”


Dương Tâm sửng sốt.


Đừng nói đám phóng viên kia còn thật sự viết ra được.


Cô thì cảm thấy không sao, nhưng mà để cho chú cún Lục kia ghen tuông lên, cô sẽ lại gặp họa mất thôi.


“Chỉ mong cái miệng của anh đừng có đen như quạ. Nói đi, đại lão từ xa chạy tới biệt thự nhà họ Trần tìm tôi rốt cuộc là có chuyện gì đây?”


Phó Đức Chính từ từ thu lại vẻ tươi cười trên khuôn mặt.


Chỉ thoáng chốc, khuôn mặt tuấn tú đã trở nên nghiêm nghị lạnh lùng.


“Một người trung gian từng tiếp xúc với ngọc tỷ đã bị bỏ sót. Mà ngọc tỷ chân chính đang ở trong tay người này.”


Đôi mắt Dương Tâm nheo lại.


Bỏ sót sao?


Lẽ nào ngọc tỷ không ở trong tay đám người bị khống chế kia sao?


Nếu mà như thế này, vậy thì rất phiền phức.


“Những người kia có lẽ đã biết người bị bỏ sót này là ai đúng không? Anh đã dùng hình chưa? Những kẻ bí quá hóa liều giống như bọn họ, đều là các nhân vật tàn nhẫn giắt đầu ở thắt lưng, kẻ nào cũng mang theo tâm thế liều chết tới cùng. Nếu không sử dụng một chút thủ đoạn, anh sẽ không thể cạy ra bất cứ thứ gì khỏi miệng bọn họ.


“Dùng hình rồi.” Phó Đức Chính nói: “Nhưng mà không có tác dụng, hoàn toàn không moi được bất kỳ điều ra từ miệng kẻ đó.


Tôi qua đây là để hỏi cô xem liệu có cách nào tốt có thể bắt anh ta phải mở miệng không.”


Dương Tâm thu lại ánh mắt, trầm ngâm một lát, thử nói: “Người kia chắc hẳn đã trải qua huấn luyện đặc công tàn khốc, anh đã không cạy miệng được anh ta vậy thì chứng tỏ dùng hình tra tấn không có tác dụng với anh ta. Nghĩ biện pháp khác đi.”


Nói đến đây, cô đột nhiên bừng tỉnh, híp mắt nhìn anh ta: “Anh biết tôi hiểu thuật thôi miên?”


Phó Đức Chính nhướng mày: “Không biết, tôi chỉ qua đây thử độ may mắn thôi, ai mà ngờ cô thật sự có cách. Nếu đã như vậy, thế thì mời cô đi với tôi một chuyến đi. Chuyện này e là cô không giúp không được.”


Anh ta quả thực không biết, chỉ là cảm thấy cô không có việc gì không làm được, có lẽ cũng tinh thông ở phương diện thôi miên.


Đừng hỏi tại sao anh ta lại chắc chắn như thế, nếu thật sự phải nói ra nguyên nhân, có lẽ chính là nghiệm chứng câu ngạn ngữ “người tình trong mắt hóa Tây Thi.”


Anh ta thích cô, quý mến cô, thậm chí là yêu cô, cho nên cô trong mắt anh ta mọi thứ đều tốt đẹp.


Sau khi Dương Tâm nghe được lời của anh ta, không nhịn được trợn mắt, có chút không biết nói gì: “Ngược lại anh chẳng có chút khách khí gì nhỉ, tôi cũng ngu ngốc nữa, thế mà lại ngốc nghếch thừa nhận rồi.”


“Nếu đã đồng ý rồi vậy thì vui lòng mời cô.”


Dương Tâm trừng mắt liếc anh ta một cái: “Trong đại hội giám định thưởng thức anh thiếu ân tình của tôi còn chưa trả kia kìa, bây giờ lại tìm tôi giúp đỡ, trả cái còn thiếu trước đi rồi nói sau.”


Phó Đức Chính cong môi mỉm cười, có thể nhìn ra được tâm trạng của anh ta đã vui mừng hơn rất nhiều. Ở bên cạnh người phụ nữ này dường như có thể xua tan tất cả mọi lo lắng phiền muộn.


“Vị Phật cổ đó là một vật báu vô giá, như vậy hẳn là dư dả với ân tình mà tôi đã nợ cô ngày hôm qua rồi nhỉ. Tôi sẽ không điều tra xem vị Phật cổ kia đã đi đâu, còn cô cũng đừng theo đuổi ân tình kia nữa.”


“…”


Thật sự là một con cáo già chỉ có hơn chứ không có kém.


“Anh cứ đi về trước đi, tôi mà đi thì Lục Gia Bách đi sau đuổi theo.”


Phó Đức Chính không nhịn được bật cười: “Nhất định phải dẫn người này đi theo sao?”


Dương Tâm hừ lạnh hai tiếng: “Đương nhiên phải dẫn đi rồi. Anh ấy là chồng tương lai của tôi, không dẫn anh ấy theo thì dẫn ai theo?”


“Cô… Cô đúng là.” Phó Đức Chính bị cô chọc tức đến bật cười: “Có lẽ kiếp trước tôi chưa từng gặp phụ nữ, cho nên kiếp này tôi mới có thể yêu một kẻ lòng dạ hiểm độc giống như cô.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK