Dương Tâm thấy bà ấy bị đả kích sâu sắc, người lung lay như sắp ngã gục, không nhịn được châm biếm.
Người đàn bà này thuận buồm xuôi gió đã quen, chắc có lẽ cũng chỉ có kiểu kích thích thế này mới có thể khiến bà ấy tỉnh táo ra chút nhỉ.
Không phải bà ấy vẫn luôn nâng niu Cố Ngọc Hiểu sao, coi cốt nhục trong bụng người phụ nữ kia như mạng của mình sao.
Vậy cô sẽ lấy mạng của bà ấy, để xem bà ấy có thể hoàn toàn tỉnh ngộ không.
“Không phải, không thể nào, trong bụng của Ngọc Hiểu nhất định là có mầm mống của nhà họ Thẩm. Vì để đồ đệ cô được bước vào nhà họ Thẩm, mà cô lại thật sự không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, còn nói dối lừa gạt tôi như vậy. Dương Tâm, tôi là mẹ cô đấy.”
Dương Tâm cười nhẹ.
Mẹ?
Người phụ nữ này lại còn dám cây ngay không sợ chết đứng mà nói ra một chữ này ở trước mặt cô, bà ấy thực sự là…
Mà thôi, trên đời này có rất nhiều người tự cho mình là đúng, bà ấy cũng vậy thôi.
Cô đã lăn lộn ở ngoài xã hội nhiều năm như vậy, không phải đã quen nhìn thấy rất nhiều loại người như vậy sao? Cô cần gì phải chấp nhặt, tính toán với bà ấy.
“Nói thật, tôi còn thực sự không coi bà là mẹ mà đối xử, bởi vì bà không xứng.”
Bởi vì bà không xứng…
Nghe xong những lời này, thân thể Lâm Vũ Loan run rẩy, lảo đảo lui ra sau.
Sau khi lui dần đến mức lưng chạm vào ván cửa, thân hình Lâm Vũ Loan mới chật vật dừng lại.
Lâm Vũ Loan sững sờ nhìn Dương Tâm, ánh mắt bà ấy chợt trở nên u ám.
“Cô nói người xảy ra quan hệ cùng Thẩm Thành tối đó là đồ đệ của cô, vậy sao mà Ngọc Hiểu lại mang thai được? Nhưng Ngọc Hiểu luôn chắc chắn đứa bé của trong bụng nó là của Thẩm Thành, thậm chí còn nói muốn xét nghiệm quan hệ huyết thống, chẳng lẽ tất cả đều là giả sao?”
Dương Tâm cười lạnh một tiếng, cô nói hết chuyện có con trong ống nghiệm của Cố Ngọc Hiểu, và kết quả bị mẹ mình gài bẫy ra.
Lâm Vũ Loan hoàn toàn bị đả kích, trọng lượng thân thể bà ấy tựa ở trên ván cửa không chịu được khiến hai chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi bịch ở trên sàn nhà.
“Tại sao lại có thể như vậy, tại sao nó lại muốn làm như vậy? Tôi thích nó như vậy, tôi tin tưởng nó đến vậy, mà tại sao nó lại gạt tôi?”
Dương Tâm thầm thở dài, cô ngước mắt lên nhìn Thẩm Thành mặt không thay đổi đứng ở cửa, lúc này cô mới nhớ ra mục đích của nhà họ Thẩm.
Cô đi tới trước mặt anh ta, rồi kéo anh ta ra phòng khách.
Thẩm Thành quan sát cô, anh ta nhíu mày hỏi: “Không phải đã không cho em đi ra rồi sao, sao em không nghe lời? Lỡ như lại xảy ra tai nạn xe cộ một lần nữa thì em sẽ không may mắn giống như lần kia nữa đâu, nhỡ em xảy ra chuyện gì thì ai có thể gánh nổi trách nhiệm này?”
Dương Tâm cười cười, nhưng nụ cười của cô cũng không đạt đến đáy mắt, mà cô tự tại nói: “Nếu Lục Gia Bách không mất trí nhớ, anh ấy nhất định sẽ phái người bảo vệ em, bây giờ anh ấy ở Hải Thành thì sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn em bị tổn thương đâu.”