Nhà hàng trong một phòng riêng.
Dương Tâm rót hai ly rượu, đẩy một cái về phía Trần Tuần.
“Nào, chúng ta uống hai ly.”
Nói xong, cô cầm ly rượu lên chạm vào không trung, sau đó ngẩng đầu uống cạn rượu trong ly.
Mạnh!
Thật là tuyệt!
Trần Tuấn khẽ nheo mắt lại, sau đó cũng ngẩng đầu giống cô mà đổ rượu từ trong cốc vào miệng.
Sau khi hai người uống như vậy vài lần, Trần Tuấn vươn tay ngăn cản cô tiếp tục cầm chai rượu, hằn giọng nói: “Dương Tâm, em giống như rượu mạnh. Dù ai nếm trải thì cũng hạnh phúc, và anh cũng không ngoại lệ, yêu em là điều không thể tránh khỏi, bởi vì em xứng đáng với bắt kỳ người đàn ông nào trên thế giới này, chỉ là Lục Gia Bách may mắn hơn anh. Anh ta…có quân bài để kết hôn với em.”
Dương Tâm sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh ta, cau mày nói: “Anh biết rồi?”
Trần Tuấn không khỏi cười nhạt: “Em đang ám chỉ cái gì? Anh biết em yêu Lục Gia Bách? Hay là Dương Tùy Ý và Dương Tùy Tâm đều là con của Lục Gia Bách?”
Dương Tâm nghẹn ngào.
Người đàn ông này quá thông minh.
Anh ta không tranh giành, không phải vì anh ta không thể cạnh tranh với Lục Gia Bách, mà vì anh ta nhận thấy trái tim cô đang nghiêng về phía Lục Gia Bách.
“Làm sao anh biết được thân thế của bọn trẻ?”
“Khó đoán à? Lục Minh không phải do Dương Nhã sinh ra, cho nên cô ta nhất định phải trộm của người mà cô ta biết rõ, khi con trai cả của em chết không rõ nguyên nhân, khả năng bị cướp đi là rất cao.”
Bị cướp đi?
Ba chữ này khiến Dương Tâm nhớ lại thân thế của chính mình.
Cô không phải con gái nhà họ Dương, nhưng Dương Thành lại bảo cô là con nhà họ Dương, vậy chắc chắn phải có chuyện gì đó giấu giếm.
Có vẻ như cô ấy nên quan sát kỹ lại những gì đã xảy ra hồi đó.
Cái chết của người mẹ có liên quan đến bí ẩn trong thân thế của cô?
“Đúng vậy, anh nói đúng rồi, chúng đúng là con Lục Gia Bách. Trần Tuần, em đã dành 6 năm để chấp nhận anh, nhưng cho đến hôm nay em mới phát hiện ra rằng một khi một số người trong cuộc sống sắp đặt, họ thậm chí dù nghèo cũng không thay đổi, và anh là một tồn tại như vậy.”
Trần Tuấn trên mặt lộ ra ý cười gượng gạo, hỏi: “Vậy định nghĩa về anh trong lòng em là như thế nào?”
Dương Tâm lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Hơn tình bạn một chút, kém tình yêu một chút, gọi là” bạn tâm giao.”
Trần Tuấn chậm rãi chuyển động khóe miệng, nhưng cuối cùng không thốt ra được lời nào.
Anh ta với lấy chai rượu trên mặt bàn và uống một cách thô bạo.
Dương Tâm không có ngăn cản anh ta, ngồi ở đối diện lặng lẽ cùng anh ta, cảm giác được vết thương của anh ta!
Đây từng là một người hiền lành như ngọc nhưng lại bị người đời ép buộc phải như thế này.
Trần Tuấn, nếu những năm này anh ta độc đoán hơn một chút, giống như anh họ của mình, có lẽ bây giờ chúng ta…
Mắt anh ta dần dần ẩm ướt, nước mắt tràn mi, đường nét trên khuôn mặt Trần Tuấn dần dần mờ đi.
Rốt cuộc thì cô cũng không thể yêu anh ta.
Nếu được thay thế bằng Lục Gia Bách, cho dù nhắm mắt lại, cô cũng có thể khắc họa rõ ràng từng li từng tí đường nét của anh ta.
Một giờ sau.
Nhìn thấy Trần Tuấn nằm trên bàn say khướt, Dương Tâm đau đầu.
Cô cứ thế này mà rời đi, và nếu ai đó nhìn thấy, có lẽ cô sẽ lại gây xôn xao vào ngày mai.
Lúc này, cửa phòng mở ra, Lục Gia Tân từ bên ngoài bước vào.
Lục Gia Tân kinh ngạc nhìn anh ta: “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
Lục Gia Tân vẫn còn hơi sợ người phụ nữ này, lần đó anh suýt bị con chó cắn đút lìa “chân thứ ba”. Ai có thể không sợ?
“Em, anh trai mời đi ăn nhà hàng tây, nói thật, chị dâu, chị là chị dâu thật của em, xin chị hãy tránh xa em ra. Em đến đây để cõng anh họ về, chắc chắn không làm ngứa mắt chị đâu.”
Dương Tâm trợn tròn mắt, mẹ kiếp, cô ấy dữ dằn như vậy sao?