Loại độc này không có thuốc giải và công thức của chất độc này đã bị thất truyền từ lâu.
Nói một cách đơn giản là những người trúng phải độc này chắc chắn sẽ phải chết.
Dương Tâm ơi là Dương Tâm tôi đã phải vật lộn quá lâu trong vực thẳm tội lỗi, trước mặt tôi không thấy hy vọng, phía sau tôi là mênh mông nỗi cô đơn.
Bởi vậy tốt hơn là cô nên đi cùng tôi.
…
Phòng y tế.
Dương Tâm được quản gia dẫn đường bước vào phòng bệnh.
Nhìn thấy dáng vẻ gầy gò tựa đầu giường, trong lòng cô dâng lên một tia buồn bã.
Mặc dù nhà họ Dương không giàu có bằng nhà họ Lục nhưng cũng là một dòng họ giàu có ở Hải Thành.
Nếu như ông ta cứ an phận và không có tâm tư hại đến cô thì ông ta đâu có phải đi đến bước đường này?
Khụ khụ.
Một tiếng ho dữ dội vang lên, Dương Thành có chút khó khăn mở mắt ra.
Lúc nhìn thấy Dương Tâm, ông ta có chút sửng sốt nhưng sau khi phản ứng lại liền vui mừng nói: “Tâm Tâm, con về rồi.”
Nói được vài chữ ông ta lại bắt đầu ho dữ dội.
Dương Tâm âm thầm thở dài rồi bước tới lấy ra kim châm đâm vào gáy của ông ta.
Một giây sau cơn ho của ông ta liền biến mất, ông ta có chút kinh ngạc nhìn cô: “Tâm Tâm, bệnh của bố đã ổn hơn rồi sao?”
Dương Tâm lạnh lùng nói: “Không có, tôi chỉ là kìm nén lại cơn ho của ông mà thôi, bởi vì âm thanh quá lớn khiến tôi cảm thấy phiền, tình hình của ông bây giờ chỉ như ánh sáng lóe lên cho dù có Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu được ông.”
Dương Thành không khỏi cười gượng rồi lắc đầu nói: “Là bố đã quá ngây thơ, cơ thể này đã sắp gần đất xa trời rồi thì còn sợ gì sống chết. Thôi bỏ đi, con có thể đến thăm bố, tiễn bố đoạn đường cuối cùng này thì bố đã mãn nguyện rồi, Tâm Tâm à, con có thể đến đây chứng tỏ là đã tha thứ cho bố rồi có phải không?”
Dương Tâm lạnh lùng nhìn ông ta, trên mặt cô không có chút biểu cảm gì, ánh mắt thì càng trở nên lạnh lùng.
“Tha thứ hay không tha thứ thì có ý nghĩa gì chứ? Việc tổn thương cũng đã tạo ra rồi, cho dù chúng tôi có thể quên thì thế giới bên ngoài kia cũng sẽ giúp chúng tôi nhớ lại bởi vậy đừng tự lừa dối bản thân nữa, hôm nay tôi tới đây không phải là để tha thứ cho ông mà là muốn làm rõ chuyện quá khứ với ông nếu không cảm giác tội lỗi này sẽ theo tôi suốt quãng đời còn lại.”
Nói xong cô nhẹ nhàng cúi đầu chào ông ta rồi bình thản nói: “Cảm ơn ơn dưỡng dục của ngài Dương suốt mười tám năm qua, hôm nay tôi đến đây để nhìn ông lần cuối bằng tất cả tình yêu thương giữa bố và con gái, nếu như có kiếp sau tôi hy vọng chúng ta không có bất cứ mối quan hệ nào, chỉ là người xa lạ.”
Sự vui mừng trên nét mặt của Dương Thành dần dần mất đi.
Nuôi bao nhiêu năm như vậy cuối cùng lại là nuôi dưỡng ra một con sói trắng.
Vốn dĩ ông ta vẫn còn do dự không biết nên có hạ độc cô hay không.
Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng lãnh đạm của cô nếu như cứ để cô sống thì Thanh Vi và Nhã Nhã tuyệt đối sẽ không có cuộc sống tốt đẹp được vì vậy ông ta phải dùng nốt chút sức lực này để dọn đường cho hai cô con gái của mình.