Vốn chỉ có một nhóm người ủng hộ cô ta, cuối cùng thì người tâng bốc cô ta càng ngày càng nhiều, cô ta đã đứng vững chân ở thành phố này.
Tổng bộ tài phiệt Lục thị.
Bên trong phòng chủ tịch.
Dương Tâm để tài liệu trong tay xuống bàn làm việc, sau đó cười nói: “Xem ra khoản tiền ủng hộ này anh không thể không bỏ ra rồi, bởi vì bên ngoài đều nói rằng nếu như chủ tịch Lục không muốn quyên góp số tiền này, thì chắc chắn là Dương Tâm ngăn sau lưng, bởi vì Dương Tâm không vừa mắt bậc thầy Trì Mộ, đương nhiên sẽ không để đại hội giám bảo tổ chức long trọng được, lại càng không để bậc thầy Trì Mộ lên trên đầu ngọn gió, thay thế địa vị của cô ta ở Hải Thành.”
Ánh mắt của Lục Gia Bách liếc nhìn báo chí, không nhịn được mà cười khẩy nói: “Vậy bọn họ sai rồi, anh chẳng những muốn quyên góp tiền, còn muốn tổ chức buổi nghênh đón hiện vật văn hoá khảo cổ về nước này cho long trọng, để bậc thầy Trì Mộ kia nổi tiếng, được tất cả mọi người tung hô.”
“Phì.”
Dương Tâm không nhịn được mà bật cười.
Bá tổng lại bắt đầu trêu chọc người khác, cô cảm thấy có người sắp gặp họa.
Lục Gia Bách đưa tay tìm đường điện thoại nội bộ, bấm số điện thoại của bí thư trưởng.
“Chủ tịch Lục, có gì dặn dò sao?”
“Thông báo cho phòng quản lý tài chính, kêu bọn họ quyên góp cho cục hiện vật văn hoá khảo cổ năm tỷ, còn nữa, nói với bộ phận quan hệ công chúng gọi điện cho toàn bộ các nhân vật nổi tiếng có mặt mũi ở Hải Thành, đến ngày hiện vật văn hoá khảo cổ Hải Thành, tất cả mọi người nhất định phải gác lại công việc để đến cục hiện vật văn hoá khảo cổ tham qua, nếu ai vắng mặt, thì chờ tôi mời người đó đến Lục thị uống cà phê, nhân tiện nói một chút về chuyện thu mua.”
“Vâng.”
Dương Tâm nhướng mày.
Hôm nay tên khốn Lục này đẹp trai vậy nhỉ?
“Em cảm thấy bản thân mình đã hung hãn lắm rồi, không ngờ rằng anh còn ác hơn em, anh không sợ áp lực như vậy sẽ xảy ra án mạng sao?”
Lục Gia Bách đưa tay sờ sờ cằm, chậm rãi nói: “Những lời đồn đãi bên ngoài nói không rõ bố ruột của em, nói em là con ngoài giá thú, tất cả đều do cô ta nhờ người tung ra ngoài. Mục đích chính là giẫm đạp em, bôi xấu thanh danh của em, sau đó thay thế vị trí của em trong lòng dân chúng Hải Thành, cô ta đã chạm vào vảy ngược của anh, anh không giết chết cô ta đã là nhân từ lắm rồi.”
Dương Tâm không nhịn được mà cười phá lên.
Dương Mỹ ơi Dương Mỹ.
Làm người cho tốt đi không hay sao?
Tại sao lại muốn tìm đường chết cơ chứ?
Thân phận Trì Mộ đã để cho cô, cô lại hoan hô ngược, còn muốn mượn thân phận này để chèn ép tôi.
A.
Vậy thì cũng hơi quá.
Cô bị Lục bá tổng dồn vào chỗ chết cũng đáng.
“Lục Gia Bách, anh cưng chiều em như thế, em sẽ nghiện đấy.”
“Nghiện thì tốt, nghiện rồi sẽ…”
Anh còn chưa dứt lời, sắc mặt của Dương Tâm đã đột nhiên biến đổi, nửa người cong xuống.
Bá tổng cả kinh, vội vã vòng qua bàn làm việc đỡ lấy cô, giọng gấp gáp hỏi: “Sao thế, có phải đau bụng không?”
Chớp mắt một cái, trên trán Dương Tâm đã rịn đầy mồ hôi, sắc mặt cũng thoáng chốc trắng bệch.
Cô túm chặt lấy cánh tay của Lục Gia Bách, giọng run rẩy nói: “Cơm nước hôm nay của em đều dùng ở công ty, có người động tay chân, thai nhi có dấu hiệu sinh non rồi.”
Lục Gia Bách nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi, khom lưng chuẩn bị ôm ngang cô lên.
Dương Tâm vội vã hét lên: “Đừng động vào em, hiện giờ em không thể nhúc nhích cơ thể được, động tác quá mạnh sẽ lập tức sinh non, anh lấy chén nước ấm đến đây cho em.”
Lục Gia Bách gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, sau khi đỡ lấy cô tựa vào bên cạnh bàn, vội vã cầm lấy cốc của mình đến máy lọc nước bên cạnh rót nước.
Dương Tâm đưa tay thò vào trong túi lục tung tung, lấy một bình sứ ra.
Kể từ khi quyết định giữ lại đứa bé, cô đã để mắt hơn, bên mình lúc nào cũng mang theo thuốc bảo vệ thai, đề phòng bất cứ tình huống nào.