“Độc rắn tuy rằng rất mạnh, nhưng xét về mức độ lâm sàng thì có thể giải quyết được, chẳng qua là phải tốn thêm chút tâm tư mà thôi, cháu cho rằng mẹ cháu sau khi nghe xong sẽ trở về điều chế huyết thanh sao?”
ẠC…
Cậu bé chẹp chẹp miệng, có chút đồng tình nói: “Nói cách khác tên ngốc đó phí công khi chịu một phát cắn rồi à?”
Lục Gia Bách hừ lạnh một tiếng:”Cũng không tính là đã phí công. Ít nhất chú đây không cần ăn đậu phộng nữa.”!“Thất thần làm cái gì, còn không nhanh gọi điện thoại cho mẹ cháu.”
Chị Tâm, xin lỗi, vì sau này có thể nắm giữ được thế lực của Lục chó điên trong tay, con chỉ có thể bán đứng mẹ.
Trên chiến hạm.
Dương Tâm nhìn thành phố phía sau chậm rãi biến thành một điểm đen, cuối cùng bị bao phủ bởi một ngọn sóng quay cuồng.
Khi cô đang chuẩn bị thu hồi tầm mắt mình lại, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.
Cô lấy ra nhìn, là Dương Tùy Ý gọi.
Cô hơi hơi híp mắt, sau khi do dự một lát, cô nhận điện thoại:”Chuyện gì?”
“Mẹ, không hay rồi, Lục Minh vừa rồi gọi điện thoại cho con, nói Lục chó điên bị kẻ thù đuổi giết, bị bắn trúng tim, hiện tại đang rất nguy kịch.”
Đồng tử của Dương Tâm kịch liệt co rút lại một chút, ngón tay khẽ buông lỏng, điện thoại thiếu chút nữa từ trong tay cô rơi xuống biển.
Cô vội vàng đứng vững lại, cắn răng nói: “Anh ta cho con lợi ích gì, đến cả con cũng đồng ý diễn kịch cùng anh ta?”
Mẹ quá lý trí quá bình tĩnh, không dễ bị lừa mà.
Cậu bé xoay chuyển tròng mắt, đột nhiên cắn răng một cái, trái tim cũng hạ xuống quyết tâm, bằng bất cứ giá nào cũng phải làm được.
“Đúng vậy, vốn dĩ chỉ là đang diễn kịch, nhưng ông già kia lại từ diễn kịch biến thành thật, tay súng thiện xạ bắn một viên đạn thật vào, trực tiếp xuyên thủng trái tim của chú ấy.
Mẹ cũng biết đấy, Triệu An đi nước ngoài, toàn bộ Hải Thành không có một bác sĩ thứ hai nào dám phẫu thuật cho chú ấy. Nếu mẹ không trở về, chú ấy cũng chỉ có thể trơ mắt chờ chết, nhưng mà đây chú ấy cũng coi như là tự làm bậy nên không thể sống, mẹ có quyền lựa chọn không cứu chú ấy.”
Ngọn lửa tức giận ngập trời hiện lên ở trong con ngươi, Dương Tâm bóp chặt điện thoại, móng tay đều trở nên trắng bệch.
“Dù sao thì con cũng chỉ là thông báo cho mẹ, mẹ có muốn trở về hay không là tùy thuộc vào mẹ, chị Tâm, Lục chó điên bị thương khá nghiêm trọng.”
Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng cúp máy tút tút tút, Dương Tâm thiếu chút nữa thì nghiền nát hàm răng chắc khỏe của mình.
Cô không hề nghi ngờ chút nào về việc người đàn ông kia tự mình bắn vào tim mình một phát đạn.
Đồ khốn nạn, đã vì yêu mà cố chấp biến thành ma quỷ.
“Làm sao vậy?” Phía sau truyền đến giọng nói của Phó Đức Chính, lôi cô trở lại từ trong suy nghĩ hoảng hốt ra.
Dương Tâm bát đắc dĩ cười khổ:”Điều cậu nói có lẽ đã trở thành sự thật, phiền cậu lái chiến hạm về bến tàu Hải Thành đi, tôi không đi được.”